Tiểu Thúy nghe xong những lời từ Xích Triệt, đôi mắt khẽ trầm xuống. Cô không phải kẻ ngu, cô biết được rất rõ dụng Ý của Sharupoi. Cô không trách những dự tính của ông ấy, hẳn bởi vì sự quan tâm ạng sống của Xích Triệt, nên Sharupoi bắt buộc phải làm như vậy. Điều này có thể tha thứ, nhưng cô thật sự không chấp nhận cách làm của ông. Nỗi đau có thể mang cho người khác sức mạnh để bừng tỉnh, nhưng cũng giống như thuốc độc mãn tính, từ từ ngấm vào cơ thể làm cho tinh thần lẫn thể xác trở nên kiệt quệ. Ông ấy có lòng yêu thương, nhưng cách thức để yêu thương đó lại vô cùng cực đoan và tàn nhẫn.
Xích Triệt thấy nét mặt của Tiểu Thúy thoáng chút buồn bã, thì khẽ mỉm cười. Đôi bàn tay rắn chắc và an toàn kéo cả người cô áp sát vào mình. Đôi môi khẽ hôn lên đỉnh đầu Tiểu Thúy.
“Tiểu Thúy, có điều này anh phải nói với em.”
Tiểu Thúy khẽ nhấc đầu lên, đôi mắt màu hổ phách tập trung toàn bộ tiêu điểm trên người Xích Triệt.
“Anh muốn nói gì?” Tiểu Thúy khẽ đáp lại.
Xích Triệt nhìn Tiểu Thúy dịu dàng vô độ, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sắc bén cùng nghiêm nghị.
“Tiểu Thúy, trước khi gặp em, anh vẫn luôn đinh ninh rằng, mọi thứ gọi là tình cảm là thối nát và ghê tởm. Anh đã không còn động lực để thoát khỏi vũng lầy đó nữa, nhưng em đã xuất hiện. Cho nên, nếu em đã bước vào đó, thì số phận của chúng ta đã không thể nào tách bạch nữa rồi. Em chính là người duy nhất biết được tất cả những điều này, cũng là người duy nhất anh cho phép được biết. Chính vì vậy, em phải nhớ thật kĩ, em mãi mãi không thể nào thoát khỏi thế giới của anh. Nếu có một ngày bản thân em rời đi, đừng trách anh vô tình, anh sẽ hủy diệt mọi thứ để đưa em trở lại, dù có là giam cầm em đi chăng nữa.”
Tiểu Thúy nghe lời nói của Xích Triệt thì khẽ cả kinh, nhưng tận sâu trong đáy lòng, hạnh phúc lại không ngừng nở rộ. Cô biết rất rõ, những gì gọi là cấm kị kia, nếu thật sự anh không tin tưởng tuyệt đối thì không bao giờ anh cho phép chạm vào, nhưng cô đã làm được. Điều này chứng tỏ, anh đã gắn chặt sinh mạng cả hai làm một khối. Tiểu Thúy rất vui mừng, bởi vì cuối cùng cô cũng có thể nhấc anh ra khỏi vực sâu tăm tối đó. Nhưng cô thật không khỏi lo lắng, với bản tính cao ngạo và chiếm giữ tột bậc thế kia, nếu một ngày sự thật diễn ra như những gì anh nói, có nghĩ Tiểu Thúy cũng không dám nghĩ anh sẽ hung bạo như thế nào nữa.
Dường như cũng nhận ra sự bối rối trong Ý nghĩ của cô, Xích Triệt khẽ mỉm cười. Từng lời yêu thương phát ra dịu dàng vô độ. “Đừng lo lắng, anh sẽ làm mọi thứ tốt nhất cho em, em chỉ cần làm một điều, đó là mãi mãi bên cạnh anh. Em có thể đáp ứng với anh không?” Xích Triệt nhìn chằm chằm vào Tiểu Thúy.
“Ngay cả khi em là hồ ly?”
“Đúng, ngay cả khi mệnh lệnh của gia tộc buộc anh phải săn đuổi em tới cùng.”
Tiểu Thúy nở một nụ cười, cô quàng tay qua cổ anh. Đôi môi mềm mại, tươi mát khẽ áp sát vào đôi môi Xích Triệt. Trong đôi mắt của Tiểu Thúy hiện lên sự cương quyết.
“Được, em hứa với anh.” Sau đó không chờ đợi, Xích Triệt nhanh như chim cắt, ghì chặt đầu Tiểu Thúy, những cảm xúc chân thật nhất qua nụ hôn được bùng phát mãnh liệt.
Trong lúc này tại hang động, những đóm lửa loe lét được đốt cháy đủ để phá vỡ đi bóng đêm dày đặc bao quanh.
Arsenè, Hiroshi, cùng Holmes và Mei ngồi xung quanh bếp lửa, đôi tay của họ thỉnh thoảng cầm nhánh củi vẽ vẽ gì đó trên mặt đất.
“Còn khoảng sáu tiếng nữa cứu viện mới có thể đến, vậy lúc bọn họ đến cũng là tờ mờ sáng rồi.” Mei nghiêm cẩn nói, vừa rồi cô ở ngoài không nghe được kế hoạch của bọn họ, cô chỉ nghe Arsenè thuật lại là đã báo cho người bên Bắc Mỹ rồi.
“Chính xác thời gian nếu họ dùng toàn lực để đến là khoảng 5h30 sáng.” Arsenè lên tiếng.
“Vậy không ổn, với thời gian lâu như vậy, bọn người của gia tộc Furihasama nếu không thấy động tĩnh của lũ do thám ắt hẳn sẽ sinh nghi.” Mei trở nên lo lắng.
Hiroshi ngồi kế bên cười khẩy: “Mei, cô quên mất một thứ rồi sao.” Hiroshi vừa nói vừa đưa ra máy bộ đàm của gã đàn ông khi nãy: “Chúng ta không thể dùng nó để thông tin với người của gia tộc, vì sợ lũ kia sẽ bắt tín hiệu. Nhưng Mei à, chúng ta hoàn toàn có thể thông