Mọi người vẫn ở trong hang động, ai cũng cố tìm kiếm một góc nhỏ để có một giấc ngủ tốt, chuẩn bị tinh thần cho trận chiến sắp diễn ra.
Xích Triệt vẫn ôm lấy Tiểu Thúy. Cả thân hình to lớn của anh dựa vào một khối đá, bàn tay chầm chậm vòng qua người cô, chốc chốc vuốt ve tỏ Ý cưng chiều vô độ. Người ta nói quả không sai, con người càng băng lãnh, một khi gặp được người mình yêu, thì sức công kích cùng chiều chuộng của họ sẽ đạt đến mức đỉnh điểm. Sự thật rành rành ra trước mắt, Xích Triệt là một ví dụ điển hình.
Tiểu Thúy cả cơ thể dựa vào lồng ngực rắn chắc kia, cô cảm thấy lúc này cực kì an toàn cũng tĩnh lặng. Cảm giác hạnh phúc gần như choáng ngợp và đè bẹp cảm giác lo âu.
Nhìn bàn tay của anh đang chơi đùa trên từng thớ tóc của cô, Tiểu Thúy nhồn nhột, cô cất tiếng cười: “Có vẻ như anh không hề lo lắng gì thì phải?”
Xích Triệt khom mặt xuống, đầu mũi chạm vào mái tóc mềm mượt của Tiểu Thúy, quyến luyến không yên.
“Một cái bẫy của đỉnh cao là một cái bẫy vô hình, nó làm em không bao giờ thấy được. Đối thủ của em cứ ngỡ đã năm chắt trong tay, nhưng bất ngờ, hắn lại bị ăn trong vô thức. Đó mới chính nghệ thuật giăng bẫy đấy.” Xích Triệt cười cười.
Tiểu Thúy cầm đôi tay của Xích Triệt, khẽ vuốt ve, đôi tay này dù đã nhuốm nhiều thù hận, nhưng cô vẫn đặc biệt thích, rất an toàn cùng đáng tin tưởng.
“Nghe anh nói như vậy, có nghĩa là lần này, anh sẽ không tha cho gia tộc Furihasama?”
Đôi mắt của Xích Triệt khẽ xao động, hai cánh tay càng ôm chặt Tiểu Thúy như muốn hấp thu ngàn tia ấm áp vào cơ thể, anh trầm lặng lên tiếng. “Em nghĩ anh có tha cho bọn họ không?”
Tiểu Thúy quay đầu, đôi đồng tử màu hổ phách của cô nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp trước mặt, phút chốc, cô cười thỏ thẻ: “Em nghĩ, anh sẽ không tha cho bọn họ.”
Xích Triệt cong môi. “Nhưng em luôn biết anh là người rất giữ lời hứa mà.”
Tiểu Thúy gật đầu nhàn nhạt, bàn tay trắng nõn của cô đưa lên khuôn mặt tà mị kia, đột nhiên nhéo nhéo.
“Triệt, mặc dù em theo anh không lâu, nhưng em hoàn toàn có thể hiểu rõ tính cách của anh, anh rất ghét bị người khác uy hiếp. Lần này, gia tộc Furihasama lại liều lĩnh đưa anh vào tròng, em nghĩ, không bằm họ ra tám khúc, thì anh sẽ không còn là Xích Triệt Hunter nữa.”
“Em nghĩ anh như vậy sao?” Xích Triệt mỉm cười, anh đưa bàn tay của Tiểu Thúy lên môi mà nâng niu từng chút.
“Không phải nghĩ mà là khẳng định. Em theo anh không lâu, nhưng cũng đủ dài để biết, anh gian xảo đến mức nào. Có rất nhiều cách để không vi phạm lời hứa kia, mà vẫn khiến cho gia tộc Furihasama điêu đứng. Không phải trong thế giới của anh, luật pháp giấy trắng mực đen còn bị bẻ cong hay sao?”
Đôi mắt của Xích Triệt nồng đậm Ý cười cùng yêu thương. Đôi môi nóng bỏng liêm liếm trên làn da mịn màng như trứng kia, quả thực, nếu không có lũ người Hiroshi ở đấy, anh chắc chắn sẽ muốn cô vài lần nữa.
“Tiểu Thúy, càng ngày anh càng nhận ra, em đã thấm vào máu anh rồi, có nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi anh nữa.”
Ba tiếng sau…
Không gian bên ngoài vẫn là một màu đen tối u ám bao trùm. Càng về khuya, cái lạnh càng thêm thấm buốt, khiến cho thân thể con người dường như muốn tê liệt đi mọi hành động, chỉ còn mục đích duy nhất là sưởi ấm.
Xích Triệt vẫn ôm Tiểu Thúy dựa vào một góc, đôi mắt cả hai nhắm khẽ, như thể vừa muốn cảm nhận sâu sắc sự có mặt lẫn nhau, vừa cố gắng tịnh tâm để suy tính mọi việc.
Không gian yên tĩnh bốn bề cuối cùng cũng bị quấy phá.
“Bíp….” Âm thanh từ trong túi của Arsenè phát ra mạnh mẽ, nó dường như đánh bạt sự sự yên ắng quanh đây, cũng đồng thời báo hiệu nguy cơ đang đến gần.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bật mở cùng một lúc, động tác từ chậm chạp trở nên nhanh nhẹn, hệt họ chưa bao giờ ngủ cả.
“Đến rồi đại ca.” Arsenè lên tiếng. Ngay từ lúc biết Xích Triệt gặp nguy cơ truy sát, Arsenè đã nhanh chóng bố trí hàng loạt các thiết bọ hồng ngoại trong bán kính 20 kilomet. Các thiết bị này nhanh chóng sẽ tạo thành một mạng lưới kết nối bao bọc mạnh mẽ nơi này, một khi đối phương thâm nhập vào, dù là di chuyển nhỏ nhất cũng sẽ được truyền ngay đến thiết bị máy chủ.
“Không ngờ bọn chúng phát hiện ra nhanh như vậy đấy, viện binh của chúng ta ít nhất hai tiếng nữa mới đến được đây.” Hiroshi cười cười lên tiếng.
Tiểu Thúy nhìn qua tất cả mọi người, trong đầu hiện lên một chút gì đó xáo trộn, rất lạ, đại Ý cô có thể nắm bắt ra.
“Chúng ta phải làm sao đây?” Tiểu Thúy lo lắng hỏi.
Xích Triệt khẽ vuốt vuốt mái tóc của Tiểu Thúy, đôi mắt híp sâu thành một khe vực hun hút chết người. “Bọn chúng chắc chắn đã nghi ngờ những báo cáo của đội do thám, cho nên mới hành động như vậy, nhưng không sao, nếu anh đoán không lầm, bọn chúng vẫn chưa tìm ra được vị trí của chúng ta.”
Xích Triệt nhanh chóng nhìn sang Arsenè: “Ngươi vẫn mang theo thiết bị hiển thị chứ?”
Arsenè gật đầu. “Vâng, có đem.” Sau đó từ túi của mình, Arsenè nhanh chóng lấy ra một mớ các linh kiện máy móc, bàn tay nhanh nhạy lắp đặt liên tục, chưa tới ba mươi giây, một vật dụng giống như chiếc máy vi tính đã xuất hiện.
Arsenè nhìn lên màn hình, giọng nói thốt ra nhàn nhạt: “Đại ca, có tất cả bốn nhóm chia thành bốn đường tiến về lòng khu rừng. Hai trong các nhóm đó có sử dụng cho săn chuyên nghiệp.” Arsenè vừa nói vừa chỉ lên những điểm sáng trên màn hình, đó là hình ảnh thân nhiệt của đối phương.
“Tốt lắm.” Giọng Xích Triệt phát ra nhàn nhạt, sau đó nhìn qua Holmes.
“Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”
Holmes nhẹ nhàng mỉm cười: “Đại ca, tôi chỉ có thể giúp anh đánh lạc hương hai nhóm thôi đấy, còn về hai nhóm còn lại, phải trông vào các người rồi.”
Holmes nhanh chóng thao tác, từ trong túi dự phòng của mình, anh lấy ra một loại hóa chất đặc biệt, sau đó lại quay về phía Arsenè. “Ngươi mang theo bao nhiêu lũ thú cưng của ngươi vậy?”
Arsenè vẫn tập trung lên màn hình, lạnh giọng nói: “Bây giờ ta chỉ còn có mười con ong bắp cày và một con chim bồ câu thôi.”
“Tuyệt!” Holmes cười cười đầy quỷ quyệt: “Thứ di chuyền càng nhanh càng tốt, ngươi huấn luyện động vật xuất sắc như vậy, bảo bọn chúng đi về hướng nào đó chắc không khó nhỉ?”
Holmes tiến lại mỗi người, tay nhanh nhẹn lấy đi một ít vải trên cơ thể họ, sau đó đổ thứ thuốc màu vàng lên những miếng vải, cuối cùng, buột chặt chúng trên người con chim bồ câu và lũ ong bắp cày.
Tiểu Thúy đứng kế bên tỏ ra tò mò với hành động này.
“Holmes, tại sao anh phải làm như vậy?”
Holmes ngẩn lên nhìn Tiểu Thúy, cũng không buồn phiền giải thích. “Thứ thuốc tôi đổ lên những miếng vải có một công dụng đặc biệt, đó là nó có khả năng phát tán mùi cơ bản rất đậm. Chó bọn họ dùng chính là để đánh hơi chúng ta, khướu giác của bọn chúng rất nhạy. Với việc tạo ra một loạt các mùi vị với độ khuyết tán lớn như thế, nếu bọn họ vẫn tiếp tục dùng chó nghiệp vụ để săn, rất nhanh chúng ta sẽ hướng lũ người kia theo một hướng khác. Đó là lí do tại sao tôi cần lũ động vật di chuyển nhanh của Arsenè.”
Tiểu Thúy lúc này thật sự cảm thán những con người khoa học trước mặt. Đúng là sự phát triển của công nghệ chính là bước tiến vững chắc của một đế chế.
“Mặc dù chúng ta thành công đánh lạc hướng lũ chó săn, nhưng vẫn còn hai top nữa đấy.” Mei lúc này mới lên tiếng, mặc dù gánh nặng đã giảm bớt, nhưng độ nguy hiểm vẫn còn.
Xích Triệt lại nhìn qua Arsenè. “Hai top còn lại tiến công như thế nào?”
Arsenè nhìn trên máy tính, miệng vẫn dửng dưng thốt lên. “Một top ở trên cao dùng máy bay phản lực theo sát chúng ta, số lượng khoảng một trăm người. Top còn lại tiến công từ mặt đất, số lượng rất lớn, khoảng hai trăm người.”
Xích Triệt trầm ngâm trong giây lát lại hỏi. “Ngươi có thể xâm nhập