.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Ân Sùng Quyết vừa dứt lời, đã thấy tên bắn tới như mưa, nhanh gọn lại
hung hiểm. Sài Chiêu dung kiếm chặn tên bay tới, hô lớn với Ân Sùng
Quyết: “Bảo vệ A Hoành!”
Ân Sùng Quyết như một con báo bị tập
kích bất ngờ, nhanh như chớp lướt qua màn mưa tên, mắt sáng như đuốc
nhìn chòng chọc đường mòn bên rừng rậm nói: “Kẻ nào mà ở Ung Thành cũng
dám càn rỡ như vậy?”
“Ha ha ha ha ha ha” Tiếng cười sắc nhọn
khiến người nghe kinh hồn khiếp đảm, Vô Sương mặt bịt khăn đen từ rừng
rậm đi ra, âm trầm nói, “Ân nhị thiếu thực sự là mạng lớn, lần trước mũi tên kia cư nhiên không thể lấy được tánh mạng của ngươi!”
“Lần
trước. . .” Tay Ân Sùng Quyết không khỏi sờ vết thương vẫn còn âm ỉ đau
trên ngực, nhìn chăm chú vào cái nỗ trong tay Vô Sương lẩm bẩm: “Là
ngươi! Bắn lén ta. . . Là ngươi!”
“Không phải ai cũng có vận số
tốt như Ân nhị thiếu đâu.” Vô Sương dừng tiếng cười lạnh lẽo, “Bây giờ,
các ngươi một người cũng trốn không thoát đâu. Giết chúng cho ta.”
Vô Sương ra lệnh một tiếng, từ rừng rậm liền xông ra mười mấy tên hắc y,
trong tay cầm đủ loại binh khí đi từng bước áp sát ba người.
Khi
ra khỏi thành Nhạc Hoành không mang cung tên, thấy đám người tới đều
hung hăng, bàn tay lần lấy được đoản đao trong tay áo, tay kia khẽ vỗ về bụng mình, tuy là mặt không đổi sắc, nhưng cũng có chút hoảng hốt.
Trong soái phủ.
Ngô Hữu vội vã triệu tập thị vệ của Sài Chiêu, đang muốn ra khỏi phủ thì Lý Trọng Nguyên nghe động tĩnh liền đi ra, nhíu mày nhìn hơn trăm thân vệ, nghi hoặc nói: “Xảy ra chuyện gì? Thị vệ thân tín của vương gia?”
Ngô Hữu cúi đầu uể oải nói: “Sợ là đệ lại gây chuyện rồi, vương gia đuổi
theo vương phi, sai đệ dẫn thị vệ ra bờ sông Hoài ngoài thành tiếp ứng,
về sẽ nói với Trọng Nguyên ca sau.”
Thấy vẻ mặt hoảng loạn gấp
gáp của Ngô Hữu, Lý Trọng Nguyên cũng không tiện hỏi nhiều thêm, gật đầu nói: “Nhanh lên, mau làm theo lời vương gia phân phó đi, chớ làm trễ
nải đại sự.”
Đưa mắt nhìn đám thân vệ, tròng mắt Lý Trọng Nguyên khẽ nhúc nhích, tận đến khi người cuối cùng đã mất bóng mới xoay người.
Bên bờ sông Hoài ngoài thành.
Chỉ trong chớp mắt đã có vài tử sĩ ngã dưới kiếm của Ân Sùng Quyết, bờ sông Hoài không có nơi ẩn núp, Sài Chiêu ôm Nhạc Hoành, “Không sao đâu.” Vừa nói mũi kiếm đã vung tới phía tử sĩ đang đến gần mình.
Vô Sương đương nhiên biết quân sĩ trong Ung Thành rất nhanh sẽ đuổi đến, vung tay lạnh lùng nói: “Bắn tên!”
Lại hơn chục mũi tên bay qua, Ân Sùng Quyết dùng kiếm chặn tên, bàn tay
cũng có chút chùn xuống, hành động tán loạn, Sài Chiêu tung bội kiếm
trong tay cho Nhạc Hoành để nàng cản tên, tay không đoạt lấy đao của tử
sĩ, một đao cắt ngang yết hầu hắn.
Thấy ba người có thể chống đỡ
được trận này, mắt Vô Sương đỏ sòng sọc, vung hai tay phẫn nộ quát,
“Tiếp tục! Ta xem coi các ngươi chống đỡ được bao lâu. Giết chúng, giết
chúng cho ta.”
Khi đánh vào Ung Thành, bản thân suýt mất mạng vì
mũi tên kia khiến Ân Sùng Quyết nghĩ lại vẫn còn sợ, một tiễn sượt qua
người hắn khiến hắn đổ mồ hôi đầm đìa, bàn tay cầm kiếm cũng bất giác
run rẩy.
Đôi mắt sắc bén của Vô Sương nhận ra Ân Sùng Quyết đã có chút yếu thế, bên môi cười giễu cợt, “Bắn cung bắn cung! Giết sạch bọn
chúng!”
Nhạc Hoành kịch liệt thở dốc, một chiếc khóa vàng làm suy nghĩ bấn loạn, đột nhiên bị mai phục khiến cho tâm lực lao lực quá độ,
kiếm thuật của Nhạc Hoành vốn không kém, nhưng giờ này bảo vệ bản thân
đã khó, căn bản không thể giúp được Sài Chiêu gì cả.
Bụng chợt
dâng lên một cơn đau, chân Nhạc Hoành mềm nhũn, quỳ một gối xuống bờ
cát, răng cắn chặt môi dưới không có phát ra tiếng.
Ân Sùng Quyết thoáng liếc qua thấy Nhạc Hoành đau đớn, vội la lên: “Vương gia, A Hoành không chịu nổi. . .”
Sài Chiêu vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, chiếc nỗ
trong tay Vô Sương đã căng cung, “Sài thiếu chủ, ta không tin, ngươi
cũng khác người như Ân Sùng Quyết. Đi gặp Diêm Vương đi.”
Mũi tên… thế như cuồng phong, nhanh như chớp giật.
Mũi tên thoảng qua con ngươi đờ đẫn của Ân Sùng Quyết, phản chiếu trong đôi mắt hạnh hoảng sợ của Nhạc Hoành, Nhạc Hoành nức nở gào lên nhưng trong không gian rộng lớn càng thêm vô lực, “Sài Chiêu…”
Ngực Sài
Chiêu nặng xuống, chợt thấy trái tim đau đớn, y muốn giơ tay ôm lấy Nhạc Hoành, nhưng mũi tên này đâm quá sâu, bờ sông Hoài bùn cát trơn trượt,
Sài Chiêu vô lực chống đỡ, thân thể mệt mỏi rơi xuống lòng sông.
“Sài Chiêu!”
“Vương gia. . .” Ân Sùng Quyết ngơ ngác nhìn Sài Chiêu bị mũi tên đâm vào ngực, “Vương gia. . .”
Nhạc Hoành chống kiếm đứng dậy, tập tễnh chạy về phía Sài Chiêu rơi xuống,
bọt nước dính đầy mặt khuôn mặt ướt át của Nhạc Hoành, nàng ngửa mặt lên trời kêu rên, rồi thả người nhảy xuống sông Hoài theo Sài Chiêu….
“A Hoành! A Hoành..” Ân Sùng Quyết tê dại quỳ rạp xuống bờ sông Hoài, thấy áo choàng màu vàng của Nhạc Hoành và áo choàng màu đen của Sài Chiêu
quấn vào nhau theo dòng nước trôi càng lúc càng xa, “A Hoành… Muội về
đi… muội về đi!”
“Đại nhân, Sài gia quân đến rồi!” Tử sĩ nhìn ra xa nói: “Chạy mau!”
Vô Sương lạnh lùng liếc Ân Sùng Quyết mặt xám như tro tàn, nói: “Sài Chiêu chết rồi, Ân Sùng Quyết có sống cũng làm tạm bợ, chúng ta đi!”
Trên lưng ngựa Ngô Hữu nghe được tiếng bước chân từ trong rừng rậm, lòng
thầm than không ổn, nhìn bờ sông Hoài đầy xác mặc đồ đen, sợ đến mức mặt cắt không còn máu vội vàng nhảy xuống ngựa, “Vương gia! Vương gia đâu?”
Ngô Hữu thúc vai Ân Sùng Quyết, run rẩy hỏi, “Vương gia đâu? Vương gia đâu rồi?”
Ân Sùng Quyết hung hăng nhìn Ngô Hữu đang hoảng loạn, “Sao bây giờ ngươi
mới đến! Bây giờ đến thì được tích sự gì… có tích sự gì… Vương gia trúng tên rơi xuống sông, ngay cả A Hoành…” Lồng ngực Ân Sùng Quyết co thắt
như muốn nứt ra, “Ngay cả A Hoành… cũng đi theo vương gia…”
Ngô
Hữu cúi người nhìn lòng sông Hoài cuộn sóng, nhìn mãi cũng không thấy
bóng dáng Sài Chiêu và Nhạc Hoành, sợ run chỉ vào lòng sông khóc nức nở
nói, “Vương gia. . . Vương phi. . .” Nói liền quỳ xuống bờ sông đầy bùn
đất: “Rơi xuống sông …”
Lý Trọng Nguyên nghe tin mang theo quân
sĩ trấn thành chạy tới bên bờ sông Hoài, sai hộ vệ đi dọc bờ sông Hoài
tìm từng tấc đất, còn mượn cả lái đò, thuyền đánh cá để đi tìm Sài
Chiêu.
“Trọng Nguyên đại ca…” Ngô Hữu như là gặp được tâm phúc, “Vương gia… sợ là …”
Lý Trọng Nguyên mặc Ngô Hữu khóc nức nở, đến trước mặt Ân Sùng Quyết nói:
“Chuyện lúc đó, ngươi thuật lại cho ta nghe từng câu từng chữ một! Vương gia, Vương phi. . . Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ân Sùng Quyết sững người không quay đầu lại, đờ đẫn nói, “Cần nói ta đều nói với Ngô Hữu rồi, ngươi hỏi hắn.”
“Sự tình do ngươi mà ra, ta chỉ muốn hỏi ngươi.” Lý Trọng Nguyên túm chặt
cổ áo Ân Sùng Quyết lớn tiếng quát, “Ngươi nói cho ta nghe! Vương gia có phải là đã chết, Vương phi có phải là cũng đi theo!”
Ân Sùng Quyết cười lạnh nói: “Ngươi rõ ràng đều biết, còn hỏi ta làm cái gì?”
Lý Trọng Nguyên phẫn nộ buông tay hướng về phía quân sĩ đang định xuống
thuyền cao giọng nói: “Sông Hoài chảy thẳng về phương Bắc, có khi đến
hơn ngàn dặm, các ngươi tìm kiểu gì? Lúc này lại là mùa mưa, dòng nước
chảy xiết, chỉ mười dặm bên ngoài đã có nhánh sông, các ngươi sao biết
được vương gia và vương phi trôi đến đâu? Chẳng qua đều là vô ích mà
thôi!”
“Ý của phò mã gia là cứ để như vậy sao?” Ân Sùng Quyết đứng lên nói, “Sống không thấy người, chết. . . Cũng không thấy xác?”
Ngực Ngô Hữu nặng trĩu, sợ hãi nhìn Lý Trọng Nguyên không dám lên tiếng. Lý
Trọng Nguyên bình tĩnh nói, “Ta và vương gia
hơn chục năm tình nghĩa,
vương gia không còn, so với ngươi ta đây còn đau lòng hơn. Ân nhị thiếu
thông minh hơn người nhất định hiểu đây là tìm kim đáy bể, nhưng nếu
ngươi muốn tìm ta cũng không ngăn trở.” Xong liền chỉ vào quân sĩ nói,
“Xuống nước, nhất định phải tìm được Vương gia cùng Vương phi!”
Thấy Ân Sùng Quyết mặt đen tối, khoé mắt đỏ hoe, Lý Trọng Nguyên đương nhiên biết hắn đau long vì Nhạc Hoành, nhìn hắn như vậy long Lý Trọng Nguyên
bất ngờ dâng lên thoả mãn, vuốt càm nói: “Ân nhị thiếu, sớm biết hôm
nay, sao lúc trước còn như thế. . .”
Ân Sùng Quyết không có sức
tranh cãi với hắn, con ngươi thấn thần men theo nước Hoài cuồn cuộn mà
ướt át, hắn cũng cũng thật không ngờ, Nhạc Hoành sẽ không chút do dự mà
theo Sài Chiêu nhảy xuống sông Hoài, chỉ là một cái chớp mắt, chẳng qua
chỉ chớp mắt một cái, hắn một lần để mất nàng, chính là mãi mãi mất đi…
Màn đêm buông xuống, hai bên bờ sông Hoài không có một ánh đèn dầu, quân sĩ Sài gia quân không ai dám tin là Sài Chiêu đã chết, đội quân không
ngừng tìm từng tấc từng tấc dòng sông cuồn cuộn, nhưng cũng không thu
được gì.
“Không thấy. . .” Ngô Hữu khóc ròng nói, “Không thấy
vương gia. . . Trọng Nguyên đại ca, vương gia và vương phi. . . Không
tìm về được rồi!”
Vẻ mặt hỉ nộ khó dò của Lý Trọng Nguyên không
có vẻ bi ai, hắn trầm mặc nhìn vào quân sĩ Sài gia đang im lặng không
lên tiếng, trấn định nói: “Nếu không có ai từ bỏ thì cứ tiếp tục tìm
tiếp, miễn cho có người bảo ta không quan tâm đến sự sống còn của vương
gia và vương phi, cho người bên ngoài khỏi lấy cớ. Tìm! Tiếp tục tìm!”
Ân Sùng Quyết đã không còn nghe rõ tiếng nói bên tai nữa, hai đầu gối từ
từ quỳ xuống bùn đất, hai tay nắm lên một nắm cát, long bàn tay khẽ xoa
xoa, “A Hoành… Ta… A Hoành…”
“Mẹ, A Chiêu không đi!”
Trong Sài vương phủ trống rỗng chỉ còn lại cô nhi quả phụ, vị nhất phẩm phu
nhân không ai sánh được lúc này đã tiều tuỵ vì lo nghĩ, không còn nửa
phần phong thái của Sài vương phi. Đứa bé bên cạnh đôi mắt sáng ngời đỏ
bừng, siết tay mẫu thân khóc ròng nói: “Mẹ, A Chiêu sẽ không đi đâu cả, chỉ ở lại bên cạnh người, ở lại đây!”
“Làm phiền nhị thúc chăm
sóc A Chiêu.” Mẫu thân như là không nghe thấy tiếng khóc của nhi tử,
rung rung hai mắt chịu đựng bi thương bình tĩnh nói: “Đại ca thúc và ta
chỉ có một mình A Chiêu là con, theo ta chỉ sợ cũng không sống được bao
lâu nữa, có thúc che chở, ta cũng có thể nhắm mắt.”
“Đại tẩu yên
tâm.” Sài Dật buông tiếng thở dài, kéo tay Sài Chiêu, “A Chiêu là cốt
nhục Sài gia, đệ có bỏ mạng cũng sẽ bảo vệ nó an toàn.”
“A Chiêu phải ở bên mẫu thân.” Đứa bé đẩy tay quật cường nói, “Mẫu thân không đi, con cũng không đi!”
“Con trai ngốc.” Mẫu thân y bi ai mỉm cười, “Rời đi là để có ngày trở về,
cuối cùng sẽ có một ngày, A Chiêu có thể trở về Vân Đô, trở về vương
phủ.”
Sài Dật cảnh giác nhìn cửa phủ bên ngoài một chút rồi ra
sức kéo Sài Chiêu nói: “Không thể chậm trễ nữa, nếu là thánh ý đã quyết, tức khắc sẽ có người tới bắt mẹ con tẩu cũng không chừng. Đại tẩu, tẩu
bảo trọng… Ta mang A Chiêu đi..”
“Đi đi thôi.” Mẫu thân buồn bã xoay người nói, “Để nó đi càng xa càng tốt, rời xa hiểm họa, đi xa đi!”
“Mẹ... mẹ!” Tiếng khóc của đứa bé dần dần xa đi, cũng không còn quanh quẩn bên tai mẫu thân nữa.
“Rời đi là vì có ngày trở về, trở lại Vân Đô, trở lại vương phủ.”
Trong cơn mê man hồi tưởng mẫu thân, Sài Chiêu giơ tay mình lên, như là có gì đó níu kéo y, đưa y từ đau đớn hít thở không thông kéo lên, gió lạnh
thổi lướt qua khuôn mặt ướt át của y, có người ấn ngực y, lần này lại
lần khác…
Y ra sức mở mắt, ho dữ dội phun ra nước xen lẫn bùn đất của sông Hoài, thở hổn hển nói: “Còn có người! A Hoành vẫn ở trong
nước! A Hoành vẫn ở trong nước!”
“Là một phu nhân mang thai sao?” Khuôn mặt một ông lão từ từ rõ ràng, “Ngươi là phu quân của nàng ta sao?”
“A Hoành, A Hoành ở đâu?” Sài Chiêu đau đớn hoảng loạn, nhìn bốn phía kéo tay ông lão, “Là thê tử của ta, nàng ở đâu?”
Trong khoang thuyền, tiếng nữ nhân đau khóc tiếng sau lớn hơn tiếng trước,
Sài Chiêu nghe ra là tiếng của Nhạc Hoành, nâng người muốn đi qua, nhưng ngâm nước đã lâu chân tay cứng đờ khó có thể đứng vững, ông lão đỡ lấy
y, trấn an nói, “Thê tử của lão đang ở bên trong, ngươi cũng bị thương
không nhẹ, đợi chút rồi đi nhìn phu nhân ngươi đi.”
“A Hoành sắp sinh sao?” Sài Chiêu thở phì phò, ngón tay nắm chặt tay ông lão hỏi, “Nàng có khoẻ không?”
“Nàng được chúng ta cứu lên trước ngươi, chỉ uống chút nước không đáng ngại.
Thê tử của lão cũng thường xuyên đỡ đẻ cho người dân, ngươi cứ yên tâm
đi.” Ông lão thấy Sài Chiêu bị trúng mũi tên ở ngực, cau mày nói: “Người nơi nào mào muốn dồn phu phụ ngươi vào chỗ chết như vậy, ngay cả mội
thai phụ cũng không buông tha sao?”
Sài Chiêu cúi đầu nhìn về
phía ngực mình, y cũng cảm thấy lạ là vì sao một mũi tên như vậy mà y
vẫn có thể sống được, vết thương tuy là đau đớn, nhưng lại chỉ giống là
thương phần mềm. Sài Chiêu cắn răng rút mũi tên ra, không có máu bắn ra
như dự liệu, mà là tiếng kim loại vang lên khiến Sài Chiêu chợt tỉnh
ngộ.
“Trúng tên sâu như ngươi mà có thể không việc gì sao?” Ông lão vuốt râu cả kinh nói.
Sài Chiêu quẳng mũi tên vừa rút ra xuống đất, tay lần vào trong ngực ấm áp, Sài Chiêu chậm rãi lấy ra thứ gì đó đưa đến trước mặt ông lão, ngửa đầu nói: “Bảo vệ tính mạng của ta, chính là cái này. . .”