.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Huy Thành, kinh đô Đại Chu.
Đêm tuyết dài đằng đẵng, Ân Sùng
Quyết ngồi bên lò sưởi hâm nóng rượu, thỉnh thoảng ghé sát tay vào sưởi
ấm. Lớn lên ở phía Nam cho nên hắn chưa từng thấy đầu mùa đông lạnh giá
như thế này bao giờ, còn chưa tới chính đông, nhưng thân thể hắn đã lạnh thấu xương, tựa như khó có thể ấm lên được.
Thấy bình rượu bốc
hơi nóng nhè nhè, Ân Sùng Quyết nhắc lên rót cho mình một chén, đưa sát
lên mũi ngửi thử, như vậy mới ngửi được một chút mùi ấm, môi còn chưa
nếm rượu ngon của phòng đã bị lực mạnh từ bên ngoài đẩy ra, Ân Sùng
Quyết nhíu mày muốn quát người tới mấy câu, người kia đã kinh hoảng nói: “Nhị thiếu gia, trong cung có tin, hoàng thượng… hoàng thượng sợ là
không xong rồi!”
Ân Sùng Quyết có chút giật mình, đứng dậy nói: “Từ từ nói cho rõ ràng, trong cung xảy ra chuyện gì rồi?”
Người kia thở dốc nói: “Hoàng thượng và Lý phò mã bàn chuyện, sau đó người
ngất đi, giờ đã hấp hối… sợ là có thể quy thiên bất cứ lúc nào…”
“Phát bệnh ngất đi, Lý phò mã…?” Ân Sùng Quyết khẽ lẩm bẩm, “Hoàng thượng đã
nhiều ngày không cho gọi Lý Trọng Nguyên, vì sao hôm nay lại gặp hắn? Có nhiều chuyện hết lần này đến lần khác quá trùng hợp, đáng nghi… Hiện
tại bên cạnh hoàng thượng có ai, trong quân….” Ân Sùng Quyết hít một hơi khí lạnh nhìn vẻ mặt luống cuống của người kia hỏi: “Trong quân có gì
lạ không?”
“Công chúa đang ở bên cạnh hoàng thượng, nghe nói có
cho gọi Ngô Tá vào cung hỏi chuyện…” Người kia nhắm mắt suy nghĩ một
lát, chợt biến sắc nói, “Nhị thiếu gia nhắc thì thuộc hạ mới đột nhiên
nhớ ra, đầu giờ chiều đội quân Phiêu Kị tập kết quân…”
“Đội quân
Phiêu Kị?” Ân Sùng Quyết nắm chặt tay, chén rượu trong tay nát ra, rượu
nóng chảy xuống đất, “Đó là thủ hạ thân tín của Lý Trọng Nguyên… Lúc này tập kết không rõ nguyên nhân… lòng dạ khó lường. Có phải sau khi tập
kết bọn chúng tiến thẳng vào cung?”
Người kia gật đầu nói: “Đúng
như nhị thiếu gia đoán, Bùi Hiển dẫn theo quân Phiêu Kị đi vào hoàng
cung, đội quân Phiêu Kị chỉ có mấy ngàn quân sĩ, phân thành tiểu đội
trăm người một lặng lẽ ẩn nấp, bởi vậy nếu cậu không nhắc tới, thì các
tướng quân khác trong quân cũng không để ý, thuộc hạ…. Nhìn thấy nhưng
cũng không để ý…”
Ân Sùng Quyết siết chặt bàn tay ướt nhẹp, mắt âm trầm nói: “Lòng dạ Lý Trọng Nguyên quả là độc ác, xem ra ta đã đánh giá thấp hắn rồi … hắn vội vàng hạ thủ với hoàng thượng như vậy… hai chữ
Phụ Hoàng mới kêu được mấy ngày… thực sự là bị chuyện công chúa muốn hoà ly với hắn bức vào đường cùng sao?”
Người kia há miệng thở dốc nói: “Ý của nhị thiếu gia là… Trong cung… có biến sao?”
“Không chắc…” Ân Sùng Quyết lắc đầu suy nghĩ sâu xa nói: “Cho dù phu thê họ
hoà ly, Lý Trọng Nguyên vẫn là công thần bậc nhất của Đại Chu, Sài Chiêu chết rồi, Sài Dật không còn ai có thể trông cậy, cho dù không còn là
con rể, cũng sẽ lấy vị thế là công thần lương tướng để nâng đỡ, thực sự
sẽ không đẩy Lý Trọng Nguyên đến vực sâu… vậy vì sao Lý Trọng Nguyên
phải vội vã bí quá hoá liều như vậy… Hồi kinh chưa được 10 ngày đã binh
biến đoạt vị? Vì sao… vì sao?” Ân Sùng Quyết nhíu chặt mày, đột nhiên
giật mình nói: Lẽ nào. . . Lẽ nào. . . Không thể nào. . . ở sông Hoài ta tận mắt thấy Sài Chiêu bị trúng tên ngã xuống sông, mũi tên kia đâm
thẳng vào tim, chắc chắn là chết… chắc chắn là chết!”
“Nhị thiếu
gia lần cậu bị trúng tên, thuộc hạ cũng cho rằng cậu không sống nổi…”
Người kia khiếp sợ nói, “Nhưng ông trời thương xót, cậu gặp dữ hoá
lành…”
“Không sai!” Ân Sùng Quyết vỗ tay nói: “Ta trời sinh khác
người cho nên giữ được tính mạng, vậy Sài Chiêu tại sao không thể… Chẳng lẽ … hắn thực sự chưa chết… đang trên đường hồi kinh?”
“Nếu Sài
Chiêu thực sự còn sống…” Khuôn mặt trắng bệch của Ân Sùng Quyết có chút
hồng hào, “Ván này, Ân Sùng Quyết ta có thể đánh một canh bạc lớn rồi.”
“Nhị thiếu gia có tính toán gì không?”
“Tập kết người của Ân gia.” Ân Sùng Quyết quyết đoán nói: “Tiến vào cung ngay trong đêm.”
“Nhị thiếu gia!” Người kia vội la lên, “Đừng nói đến Sài gia quân hơn mấy
vạn binh mã, chỉ đội quân Phiêu Kị cũng đã ba ngàn người, người của Ân
gia cho dù lợi hại hơn nữa, nếu thực sự có binh biến, hơn trăm người
chúng ta cũng không thể cứu vãn gì… mong nhị thiếu gia nghĩ lại.”
Ân Sùng Quyết nhặt khăn trên bàn lau khô tay, nhìn chăm chú mảnh vỡ của
chén rượu dưới chân, thấp giọng nói: “Ân Gia Bảo lập nghiệp từ đoàn ngựa thồ ở biên giới Tuy Thành, nếu không có loạn thế, huynh đệ chúng ta
cũng chỉ có thể coi chừng mảnh rừng mấy chục thước, dựa vào đâu mà có
thể kiến công lập nghiệp tranh đua thiên hạ? Lấy nhỏ thắng lớn chính là
dựa vào cơ hội như thế này, không đánh cược một lần sẽ mãi mãi không
thành nghiệp lớn.”
“Thế nhưng!” Người kia khuyên nhủ, “Hoàng
thượng dưới gối không có con, nếu thật là lập tức quy tiên, Lý Trọng
Nguyên chiếm lấy hoàng cung thuận thế đăng cơ là chuyện hoàn toàn có
thể, thấy Ân gia dẫn người vào hoàng cung, chúng ta sẽ trở thành loạn
thần tặc tử của Đại Chu, đến lúc đó sẽ mượn cớ này để tiêu diệt chúng
ta… hành động lần này quá nguy hiểm, theo như thuộc hạ thấy, chúng ta
nên án binh bất động… yên lặng theo dõi biến chuyển mới tốt.”
“Yên lặng theo dõi biến chuyển chỉ có thể bo bo tìm đường lui cho chính
mình, nhưng chính là đánh mất cơ hội ngàn năm.” Ân Sùng Quyết phủi áo
giáp nói: “Ta đã đã nói với cha và đại ca đưa người của Ân Gia Bảo đi
theo Sài gia chính là đánh một canh bạc, hôm nay đến nước này, có gì mà
không theo nổi, coi như là tan xương nát thịt ta cũng sẽ không hối hận.”
Vừa nói Ân Sùng Quyết đã bước vào màn đêm tuyết lớn, thổi hiệu lệnh tập kết của Ân Gia Bảo, dưới màn đên đầy tuyết, hiệu lệnh vang vọng không dứt,
Ân Sùng Quyết cụp mi xuống buồn rầu lẩm bẩm nói: “Nếu Sài Chiêu thực sự
còn sống, A Hoành… nhất định muội cũng sẽ không sao cả!”
Huy Thành, đại viện Ngô gia.
“Sao tự dưng hoàng thượng lại có chuyện?” Ngô Tá khoá áo lông vội la lên,
“Hôm qua trên triều tinh thần vẫn rất tốt. công chúa gọi ta tiến cung,
sợ là có chuyện không ổn rồi… Ngô Hữu, đệ còn đờ ra đó làm gì, còn không mau cùng đại ca tiến cung xem sao?”
Ngô Hữu đờ đẫn nhìn trời đất
tối đen ngoài cửa sổ, nhìn sắc mặt của đại ca nói: “Đại ca, nếu như đệ
có làm sai chuyện gì, huynh có trách đệ không?”
Ngô Tá sửng sốt
nói: “Từ nhỏ đến lớn đệ đâu khiến đại ca yên lòng, ta đây thay đệ gánh
không ít… không phải vì đệ là đệ đệ của ta sao? Không nhiều lời với đệ
nữa, mau vào cung thôi.”
Thấy Ngô Hữu vẫn không có ý định nhúc
nhích, Ngô Tá vội đẩy hắn la lên, “Lúc nào rồi hả? Nếu hoàng thượng thực sự gặp bất trắc, triều đình còn không biết có biến gì đâu, chúng ta ở
bên cạnh công chúa, công chúa sẽ yên tâm hơn.”
“Có Trọng Nguyên đại ca ở đó, đại ca không cần lo.” Ngô Hữu vô lực nói.
“Hắn ta?” Ngô Tá hừ một tiếng nói, “Có hắn ở ta mới càng không yên lòng,
công chúa sớm đã không muốn thấy hắn, hắn ở đó, sẽ chỉ làm hoàng thượng
cùng công chúa càng thêm bực bội hơn.”
Ngô Tá mới bước đi, Ngô Hữu đã đột nhiên giơ tay đánh một chưởng sau gáy đại ca, Ngô Tá khẽ rên một tiếng, ngất đi ngã xuống đất… Hai mắt Ngô Hữu đỏ hoe, mi mắt run rẩy
như muốn tràn lệ, “Đại ca. . . Đừng trách đệ… Qua đêm nay. . . Qua đêm
nay. . . Sẽ chẳng có chuyện gì. . .” Ngô Hữu khóc nức nở cởi áo khoác
của Ngô Tá ra khoác lên trên người mình, với bút lông sói bên bàn chấm
một nốt ruồi trên trán mình, “Hoàng thượng không có con nối dõi, Trọng
Nguyên đại ca cũng là văn thao võ lược, có huynh ấy ở đó, cũng được. . . Đại ca xem đệ nói có đúng hay không? Qua đêm nay. . . Chỉ chờ qua đêm
nay thôi!”
Huy Thành, hoàng cung.
“Ngô tướng quân đến!”
“Mạt tướng khấu kiến công chúa!” Ngô Tá quỳ một chân trên đất nói.
“Ngô Tá đứng lên đi.” Sài Tịnh cố nén đau thương nói: “Bản cung có chuyện hỏi ngươi.”
Ngô Tá liếc mắt nhìn Lý Trọng Nguyên
đang đứng bất động, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Sài Tịnh.
“Khi hoàng thượng và Lý Trọng Nguyên ở trong thư phòng, có phải ngươi canh
giữ bên ngoài không?” Sài Tịnh rành rọt hỏi rừng chữ, “Trong phòng có
động tĩnh gì lạ không? Có phải Lý Trọng Nguyên xảy ra tranh chấp với
hoàng thượng… Vì sao lại tranh chấp? Bản cung muốn ngươi nói rõ cho bản
cung từng chữ một, nếu ngươi có nửa câu nói dối, ngươi tự biết hậu quả
đó.”
Ngô Tá cắn chặt môi dưới đến xanh tím, nuốt cổ họng khô khốc
khó khăn nói: “Hồi bẩm công chúa, mạt tướng quả thực canh giữ ở bên
ngoài ngự thư phòng nửa bước cũng chưa rời khỏi, Lý Trọng Nguyên và
hoàng thượng nghị sự ở bên trong, mạt tướng cũng không nghe được gì,
hoàng thượng vẫn không có gì bất thường. Bỗng nhiên bên trong có tiếng
động lạ, Lý Trọng Nguyên chợt hô lớn hoàng thượng đã xảy ra chuyện. . .
Sai mạt tướng nhanh đi tuyên thái y. . . Mạt tướng nói tất cả đều là
thật, không dám lừa gạt công chúa.”
“Có thật không gian dối dù chỉ nửa câu?” Sài Tịnh chậm rãi đến gần Ngô Tá, con ngươi chăm chú nhìn vào hắn nói: “Ngô Tá, hoàng thượng ra lệnh cho ngươi thống lĩnh hộ vệ hoàng cung cho thấy người có thừa tin tưởng với ngươi, lúc này… Sài Tịnh giơ
tay chỉ Sài Dật đang thoi thóp trên giường nói: “Lúc này phụ hoàng của
ta đang ở bên bờ sinh tử, ngươi biết rõ trong ngự thư phòng có xảy ra
chuyện, cũng giấu diếm thay kẻ khác sao?”
“Mạt tướng không dám!”
Ngô Tá quỳ xuống đất cúi đầu nói, “Mạt tướng nghe được gì, thấy cái gì,
đều nói sự thật, không dám có chút gian dối nào với công chúa, xin công
chúa minh giám!”
“Bệnh tình hoàng thượng vô cùng nguy hiểm, vì sao không thấy Ngô Hữu đệ đệ ngươi tiến cung cùng?” Mắt hạnh nhìn thẳng vào nốt ruồi đen trên trán Ngô Tá buồn bã nói: “Mọi chuyện Ngô Hữu đều nghe theo đại ca, sao lúc này lại không thấy hắn?”
Ánh mắt Ngô Tá loé
lên, vô thức nhìn về phía Lý Trọng Nguyên, mới liếc mắt qua, đã thấy Lý
Trọng Nguyên hốt hoảng tránh đi ánh mắt mình, đi đến bên giường của Sài
Dật.
“Ngô Hữu. . .” Ngô Tá ổn định hơi thở nói, “Ngô Hữu cũng gấp
muốn vào cung, nhưng đêm qua đệ ấy tuần doanh dưới trời tuyết nên bị
nhiễm cảm lạnh, nên đang ở nhà nghỉ tạm. . . Mong rằng công chúa thứ
tội.”
“Bị cảm lạnh?” Sài Tịnh cười lạnh một tiếng nói, “Những năm ở Thương Sơn so với Huy Thành lạnh hơn gấp mấy lần, thân thể hắn lại vô
cùng khoẻ mạnh, thế nào mới hưởng phúc được mấy ngày, đã yếu đuối ngã
bệnh vậy sao?”
Ngô Tá lạnh sống lưng, kinh hoảng nói: “Công chúa thứ tội! Ngô Hữu, thực sự là bị bệnh…”
“Người đâu.” Sài Tịnh xoay người không nhìn tới Ngô Tá đã sợ đến luống cuống
chân tay, “Hiện tại đi Ngô gia, mời vị Ngô tướng quân khác tiến cung,
mang theo người của thái y viện cùng đi, nếu là khó có thể hành tẩu, thì chuẩn bị sẵn xe ngựa đưa hắn vào cung.”
“Công chúa. . .” Ngô Tá còn muốn nói gì đó, đã bị ánh mắt Lý Trọng Nguyên ngăn cản.
“Tịnh Nhi.” Lý Trọng Nguyên chắp hai tay nhìn khuôn mặt già nua yếu ớt của
Sài Dật, “Hoàng thượng hiện giờ cũng không biết chống đỡ được đến khi
nào, chúng ta có nhiều chuyện quan trọng cần lo lắng, chuyện huynh đệ
nhà họ Ngô… để bàn sau đi.”
“Lúc này có chuyện gì quan trọng hơn
chuyện điều tra nguyên nhân phụ hoàng bất tỉnh sao?” Sài Tịnh ý vị thâm
trường nhìn Lý Trọng Nguyên, “Hay theo ý của ngươi, hoàng thượng sống
chết sớm đã không còn quan trọng. Quan trọng là… đại sự sau khi hoàng
thượng băng hà sao?”
“Tịnh Nhi. . .” Lý Trọng Nguyên cao giọng
nói, “Hoàng thượng lúc này muốn nghe nhất chính là tương lai triều đường Đại Chu ngày mai, không phải là cái nhìn phiến diện của nữ nhân đi soi
mói chuyện huynh đệ nhà họ Ngô không tha. Bên trọng bên khinh, Vĩnh Lạc
công chúa hẳn là hiểu rất rõ.”
“Ta không rõ lắm!” Sài Tịnh lớn
tiếng quát, khiến Ngô Tá sợ hãi không dám nhìn thẳng tránh ra mấy bước,
“Chúng ta sẽ hoà ly, ngươi có tư cách gì khoa chân múa tay ở trước mặt
phụ hoàng của ta? Nơi này, còn chưa tới phiên ngươi lên tiếng.”
“Sẽ hoà ly, chứ chưa có hoà ly.” Lý Trọng Nguyên yếu ớt lên tiếng, “Hoàng
thượng cũng là phụ hoàng của ta, phụ hoàng bệnh nặng, Phò mã ở bên thì
có gì không đúng? Phụ hoàng không con nối dõi, con rể như con, sao Phò
mã không thể thay phụ hoàng mà trù tính, thay công chúa phân ưu?”
“Con rể? Con rể?” Sài Tịnh cười lạnh nói, “Lý Trọng Nguyên ngươi quả là
không biết tự lượng sức mình. Bản cung là Vĩnh Lạc công chúa của Đại
Chu, nếu ngươi không muốn hoà ly, bản cung tức khắc sẽ ban hưu thư cho
ngươi, từ nay về sau, không bao giờ… còn là phò mã tự cao nữa. Người
đâu, mau mang giấy bút đến.”
Cung nhân khiếp sợ đang muốn bước đi, Lý Trọng Nguyên đã vung tay, cao giọng nói: “Công chúa muốn hưu phu,
phò mã tự nhiên không thể vãn hồi, nhưng nếu là…” Lý Trọng Nguyên nhìn
quyét qua một lượt vẻ mặt thấp thỏm của mọi người trong phòng, lấy chiếu thư từ trong tay áo ra… “Nếu phò mã là thái tử Đại Chu, công chúa khó
mà viết hưu thư được…”
“Thái tử! ?”
Ánh mắt đầy kiên nhẫn
của Sài Tịnh bừng bừng phẫn nộ, thở gấp nói: “Thái tử? Phụ hoàng làm sao có thể lập ngươi làm thái tử!? Tuyệt đối không thể!”
“Công chúa
cứ nhìn thật kỹ là biết ngay.” Lý Trọng Nguyên mở chiếu thư ra đưa đến
trước mặt Sài Tịnh, “Từng chữ đều đích thân do hoàng thượng viết.”
Thế nhưng Sài Tịnh không thèm liếc mắt, gạt tay Lý Trọng Nguyên đi nói:
“Ngươi không cần cho ta nhìn gì hết, đêm qua phụ hoàng mới nói với bản
cung, tuyệt đối không bao giờ lập ngươi làm thái tử. Chiếu thư… bản cung không muốn truy cứu xem ngươi dùng mưu gì mà có được, bản cung chỉ
biết.” mắt hạnh đỏ hoe Sài Tịnh nhìn về phía Sài Dật vẫn nhắm nghiền
mắt, “Long ỷ của Đại Chu, chắc chắn không đến phiên ngươi ngồi lên.”
Lý Trọng Nguyên ghé sát vào tai Sài Tịnh nói: “Tịnh Nhi, chiếu thư là
hoàng thượng tự tay viết, long ấn ở đây thì giải thích thế nào? Sau này, trước mặt văn võ bá quan cũng không thể chối cãi. Tịnh Nhi, nàng đau
khổ chấp nhất … chúng ta dù sao cũng đã là vợ chồng, lòng của ta với
nàng, cho tới bây giờ đều chưa từng thay đổi. Cho dù nàng kiên trì muốn
hoà ly với ta, sau này ta đăng cơ, ngôi vị hoàng hậu cũng chỉ có thể là
của nàng, Tịnh Nhi…” Lý Trọng Nguyên đè lên bờ vai gầy yếu của Sài Tịnh, “Tịnh Nhi…”
Sài Tịnh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, phất tay nói, “Người đâu, bắt Lý Trọng Nguyên lại.”