.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Cung Trường Nhạc
Nhũ mẫu cung Trường Nhạc mấy ngày nay đều thấy
Vân Tu lượn qua lượn lại dăm ba bận không ngừng, mắt thấy Vân Tu hông
đeo trường kiếm hăng hái chạy tới, mấy nha đầu lắm lời túm tụm lại ngó
khuôn mặt ửng đỏ của Vân Tu mà bàn tán. Vân Tu ngượng ngùng liếc nhìn
mấy lần, lại vùi đầu chạy đi.
—— “Công chúa.” Vân Tu gặp Sài Tịnh đang xem sách, thấy mình tới mà đầu cũng không ngẩng lên.
“Ừm.” Sài Tịnh cúi đầu tùy ý đáp.
Vân Tu chần chờ bước đến bên cửa, dừng lại nói: “Khởi bẩm công chúa, từ thiên lao truyền tới tin … Thẩm Khấp Nguyệt đã chết.”
Sài Tịnh không có ngạc nhiên lắm, chậm rãi ngẩng đầu nói: “Đã chết... Sao lại chết?”
“Thắt cổ tự tử.” Vân Tu hồi đáp, “Thẩm Khấp Nguyệt cũng là một lòng muốn
chết, lại dùng chính mái tóc dài của bản thân mà tự tử... Người bình
thường, sợ là khó có thể làm được.”
“Bản cung đã sớm đoán được
nàng ta sẽ không chịu sống cơ cực ở thiên lao đâu mà.” Sài Tịnh nhìn
khung cảnh trắng xoá ngoài cửa sổ nói: “Nữ tử kia kiêu ngạo, tự nhận
tươi đẹp như hoa, hưởng hết vẻ đẹp của nhân gian, Thẩm Khấp Nguyệt tình
nguyện tự tử cũng không nguyện sống cuộc sống như con kiến hôi. Nàng ta
tự kết liễu, cũng là chuyện tốt.”
Vân Tu thấy Sài Tịnh không nói
thêm gì nữa, ngập ngừng chốc lát lại nói: “Lý Trọng Nguyên … chính mắt
nhìn thấy Thẩm Khấp Nguyệt chết trước mắt … vậy nên … hình như là điên
rồi …”
Sài Tịnh bưng tách trà lên, bình tĩnh đưa đến bên môi, nhấp một ngụm nuốt xuống, nhìn nước trà xanh biếc, trầm mặc không nói gì.
Vân Tu lại đứng thêm một lúc, thấy Sài Tịnh không có ý kiến gì với mình, ôm ngực dựa vào tường, cụp mắt nhìn chân mình, cũng không lên tiếng nữa.
Tỳ nữ mang trà bánh cười trộm nhìn Vân Tu đã đứng không nổi nữa liều miệng nói: “Công chúa, Vân tướng quân ngày tới lui Trường Nhạc cung chúng ta
dăm ba bận, hay là … để cho ngài ấy làm chân gác cửa cho Trường Nhạc
cung có được hay không?”
—— “Ý kiến hay!” Vân Tu vỗ mạnh tay một cái nói, “Được!”
Vân Tu cười hề hề mấy tiếng, thấy không có ai đáp lại lời mình, Sài Tịnh
vẫn thưởng trà, càng không có liếc mắt nhìn, liền lúng túng cắn tay nói: “Ta … ta hồ đồ nói lung tung … công chúa đừng trách.”
“Công
chúa.” Bên ngoài cửa cung, một nội thụ vội vã chạy tới cấp báo, “Hoàng
tử Sài Đồng đã trở về, hoàng thượng và hoàng hậu mời công chúa qua
chơi.”
“Đồng nhi đã về sao?” Sài Tịnh tỏ rõ vui mừng, đứng dậy nói: “Đi mau thôi.”
Thấy Sài Tịnh vội vàng bước đi bỏ rơi chính mình, Vân Tu tức giận đánh vào
gáy mình, miệng lẩm bẩm, “Tiểu tử ngốc, ăn nói vụng về, chẳng làm công
chúa để mắt tới, không ai cứu được mày.”
Cung Càn Khôn.
Nhạc Hoành ôm Sài Đồng đã hơn tháng trời không gặp, vui mừng ghé sát vào Sài Chiêu nói: “Chàng xem, em bé đúng là lớn rất nhanh, mới ít ngày không
gặp, đã lớn đến vậy rồi, ôm … cũng nặng hơn nhiều.”Sài Chiêu yêu thương nhìn nhi tử, giơ tay ra nói: “Cho phụ hoàng ôm một cái, xem coi lớn được nhiều không.”
Phong Bích Nhi ngốc nghếch đứng trước điện đỏ mặt nói: “A Hoành tỷ tỷ … không phải … không phải … Hoàng hậu... Nương nương...”
Nhạc Hoành khúc khích cười nói: “Bích Nhi vốn nhanh mồm nhanh miệng, sao bây giờ lại nói không lên lời thế này? Còn chưa nhận ra A Hoành tỷ tỷ sao?”
Bích Nhi như là muốn khóc lên, lắp bắp nói: “Rất nhiều người đến thôn Hoài,
ông nội bà nội còng tưởng là người xấu đến bắt bọn muội.. ai ngờ … ai
ngờ được bọn họ thấy cả nhà muội liền đồng loạt quỳ xuống, dập đầu hành
lễ …
bà nội từng nói mấy người tỷ nhất định là quý nhân, nhưng sao mà
ngờ đến, lại sẽ là …hoàng thượng và nương nương…” Bích Nhi càng nói càng thấp, bắp chân mềm nhũn quỳ xuống, “Bích Nhi khấu kiến hoàng thượng và
nương nương …”
Nhạc Hoành vội vàng nâng cô bé dậy, dùng tay áo lau đi lệ nóng của Bích Nhi.
Thôi Văn đứng một bên cười ha ha nói: “Bích Nhi thấy bọn thúc đều là đàn
ông, sợ trên đường không biết chăm sóc Đồng hoàng tử, cho nên mới đi
theo, may mà trên đường có tiểu cô nương này chăm sóc, A Hoành phải
thưởng lớn cho con bé mới được.” Thôi Văn ngẩn người, lại nói., “À, là
nương nương..”
“Thôi thúc!” Nhạc Hoành nhíu mày vội la lên, “Ngay cả thúc cũng cười A Hoành sao? A Hoành chính là A Hoành, thúc gọi con
một tiếng nương nương, con rất không thích.”
Thôi Văn cười nói: “Đều đã là hoàng hậu, nương nương chính là nương nương, Thôi thúc cũng phải gọi con thế chứ.”
Nhạc Hoành đỏ mặt, ghé sát vào Sài Chiêu trêu đùa Đồng nhi, Sài Chiêu âu yếm ôm nhi tử không muốn buông tay, thấy Đồng nhi đáng yêu i a, liền bật
cười lớn.
Ân Sùng Húc và Ân Sùng Quyết nghe thấy hoàng tử hồi
cung, cũng vội chạy đến xem, ngoài điện, Ân Sùng Húc đã bước nhanh lên
trước, Ân Sùng Quyết vẫn có chút do dự, một hồi sau mới chậm rãi đi vào.
“Đại ca.” Nhạc Hoành thấy Ân Sùng Húc tới, cười vui vẻ nói: “Đại ca vẫn chưa gặp Đồng nhi đúng không, mau qua đây nhìn đi.”
Ân Sùng Húc nhìn khuôn mặt phấn điêu ngọc mài của Sài Đồng, bàn tay khẽ
vươn ra chạm vào, Sài Đồng cũng không sợ người lạ, thấy Ân Sùng Húc oai
hùng nhìn mình, mắt lúng liếng mở to nhìn hắn chằm chằm một lúc rồi
nhếch miệng cười.
“Thực là đáng yêu.” Ân Sùng Húc nói: “Nhất định sau này sẽ giống hoàng thượng y như đúc.”
Ân Sùng Quyết không có đi tới, đứng xa xa nhìn Nhạc Hoành miệng cười như hoa, vẻ mặt bình tĩnh.
Sài Chiêu đem nhi tử cho Nhạc Hoành ôm, đứng dậy đi đến bên Ân Sùng Quyết,
mắt xám uy nghi nhìn hắn nói: “Nơi này mọi người đều đang vui vẻ, Trung
Nghĩa hầu cùng trẫm đi ra bên ngoài nói chuyện đi.”
Ân Sùng Quyết cung kính vội vàng đi theo Sài Chiêu, Ân Sùng Húc nghi ngờ liếc nhìn đệ đệ, thấy hai người một trước một sau đi ra ngoài điện, chậm rãi thu hồi tầm mắt.
“Hoàng thượng là có lời muốn hỏi Sùng Quyết sao?” Ân Sùng Quyết cúi đầu nói.
Sài Chiêu nhìn về hướng thiên lao, buồn bã nói: “Trẫm nghe nói... Khanh
dùng nước thép phá huỷ khoá sắt phòng giam Lý Trọng Nguyên phải không?”