.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Ngày hôm sau. Điện Trạch Thiên.
Sài Chiêu ngồi ngay ngắn trên
long ỷ quét mắt nhìn chúng thần trên điện, mắt xám dừng trên khuôn mặt
Ân Sùng Húc, nhàn nhã nói: “Biệt viện trẫm ban cho Định Quốc hầu và
Trung Nghĩa hầu, hai khanh có hài lòng không?”
Ân Sùng Húc tiến lên một bước cung kính nói: “Long ân của hoàng thượng, huynh đệ mạt tướng quả là thụ sủng nhược kinh.”
Sài Chiêu cười nói: “Huynh đệ nhà họ Ân có công lớn, có ban thưởng thế nào
cũng không đủ, không cần đa tạ trẫm. Biệt viện này coi như là đã vừa ý,
chọn ngày tháng tốt để Ân bảo chủ và thê tử của khanh dọn đến Huy Thành
thôi.”
Lời này vừa nói ra, Ân Sùng Húc chưa kịp phản ứng, lòng Ân Sùng Quyết đã có chút hồi hộp, giương mắt lặng lẽ nhìn dáng vẻ bất động của Sài Chiêu, lại chậm rãi cúi đầu.
“Cha thần và Mục Dung …” Ân Sùng Húc cúi đầu nói: “Bọn họ đã quen sống ở Tuy Thành – Ân Gia Bảo, sợ là không chịu được giá lạnh ở Huy Thành, tuổi của cha thần cũng đã lớn
…”
“Tuy nói là vậy.” Sài Chiêu ngắt lời nói, “Thôi thì Ân bảo chủ có nhiều bất tiện, nhưng thê tử Mục Dung của khanh vốn không muốn rời
xa khanh, lần trước từ biệt ở Tuy Thành, Định Quốc hầu đã hứa với thê
tử, là sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa. Tình cảnh này, trẫm cũng cảm
động, sao có thể bắt phu phụ khanh phải chia lìa nữa? Việc này không nên chậm trễ, hôm nay bãi triều, trẫm sẽ phái binh mã đắc lực, đưa thê nhi
của khanh về Huy Thành.”
“Hoàng thượng...” Ân Sùng Quyết quỳ
xuống nói, “Trời giá rét đất đông lạnh, cũng không nên nóng lòng nhất
thời... Hay là, chờ mùa xuân năm sau, Sùng Quyết sẽ tự mình đi đón mẹ
con đại tẩu, hoàng thượng xem có được không...?”
Sài Chiêu nghĩ
một lát, lắc đầu nói: “Sắp đến tết rồi, không phải là tốt sao? Cứ quyết
định vậy đi, sau Tết, hội hoa đăng Nguyên Tiêu là sinh nhật hoàng hậu,
hoàng hậu cũng nhớ gia quyến của Định Quốc hầu, Định Quốc hầu cứ an tâm
chờ gia đình đoàn tụ, năm nay, nhất định là đoàn viên mỹ mãn.”
—— “Đa tạ... Hoàng thượng.” Ân Sùng Húc ý bảo đệ đệ không nên nhiều lời nữa, cúi đầu tạ ân.
Sài Chiêu tỏ vẻ hài lòng, ngừng một chút nói: “Nghe nói... Gia nghiệp quan đã bị Lương Quốc đoạt đi?”
Ngô Tá vội vàng đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, Sở vương Kỷ Minh biết tiền trận Huy Thành xảy ra chút chuyện, tháng trước liền bất ngờ đánh úp đoạt lại Gia Nghiệp quan... Nhưng hoàng thượng cứ yên tâm, ngày sau mạt tướng sẽ xuất quân đoạt lại Gia Nghiệp quan, đánh thẳng vào Lương đô!”
“Trẫm cũng có ý đó.” Sài Chiêu vung mở vạt áo nói, “Hôm nay chuyện trẫm muốn bàn cũng chính là tính chuyện đánh vào Lương đô.”
“Mạt tướng nguyện ý lĩnh binh!” Ân Sùng Quyết ôm quyền nói, “Đoạt lại Gia
Nghiệp quan, thay hoàng thượng diệt Lương bình định thiên hạ.”
“Trung Nghĩa hầu anh dũng thiện chiến quả là phúc của Đại Chu.” Sài Chiêu thở
dài nói, “Gia Nghiệp quan là do đại ca khanh và Ngô tướng quân đoạt
được, cho nên trẫm mong rằng chính tay họ đoạt lại cho trẫm, vừa rồi Ngô tướng quân cũng đã có nhã ý, không biết Định Quốc hầu … có ý như thế
nào?”
“Đại ca đã có vợ con.” Ân Sùng Quyết liếc nhìn Ân Sùng Húc
nói, “Mạt tướng cô độc không lo sinh tử, hay là để mạt tướng thay thế
đại ca...”
“Trẫm muốn hỏi Định Quốc hầu.” Sài Chiêu quét mắt nhìn Ân Sùng Quyết nói: “Chuyện của Ân gia là do đệ đệ định đoạt sao?”
Vẻ mặt Sài Chiêu tuy không có vẻ tức giận nhưng mọi người nghe được đều
thấy uy quyền, Ân Sùng Quyết chặn lại nói, “Mạt tướng không dám.”
Ân Sùng Quyết quỳ một chân xuống đất kính cẩn nghe theo nói: “Mạt tướng
nguyện ý cùng Ngô tướng quân sóng vai ra trận, vì hoàng thượng mở mang
bờ cõi, bình định thiên hạ.”
“Nói rất hay.” Sài Chiêu vỗ tay hoan nghênh nói, “Ân bảo chủ vốn có ơn với trẫm, hai người con trai tuyệt
đối không thể cùng ra trận, Trung Nghĩa hầu ở lại Huy Thành phụ tá triều đình là tốt rồi, chuyện chông gai cứ giao cho Định Quốc hầu đi. Đợi năm sau màu xuân hoa nở, chính là lúc Đại Chu khởi binh diệt Lương.”
Cung Càn Khôn.
Sài Chiêu dựa vào giường nhỏ, thong thả nhìn Nhạc Hoành và Phong Bích Nhi
dỗ Đồng nhi, vui vẻ nâng lên chén trà thưởng thức. thấy Đồng nhi đã ngủ, Nhạc Hoành liếc mắt bảo Bích Nhi và bà vú đem nhi tử ôm ra khỏi phòng,
chậm rãi đến gần Sài Chiêu, dựa vào vai y, ôm cổ y.
Sài Chiêu ôm lấy Nhạc Hoành, kéo vào lòng trìu mến hôn nàng, thấp giọng hỏi: “Có lời muốn hỏi ta?”
Nhạc Hoành nhìn ánh mắt tinh thông vạn dặm của trượng phu, mở miệng nói:
“Nghe nói... chàng cho người đón Mục Dung và Thành nhi đến Huy Thành?
Còn … mùa xuân năm sau sẽ lệnh cho đại ca lãnh binh công Lương?”
“Tin tức trên triều truyền đi nhanh thật.” Sài Chiêu buông chén trà xuống
nói, “Hầu phủ lớn như vậy, trẫm mong muốn gia đình Ân Sùng Húc đoàn
viên, chắc chuyện này không sai chứ? Gia Nghiệp quan vốn và do Ân Sùng
Húc và Ngô Tá đoạt được, giờ cho hai người họ chiếm lại cũng là hợp tình hợp lý mà … A Hoành?”
Nhạc Hoành cụp mắt xuống nói, “Đúng, gia đình đoàn viên, chàng làm việc gì cũng suy trước tính sau, không sai gì cả.”
“Trẫm sẽ đối xử tử tế với Ân gia.” Sài Chiêu ôm Nhạc Hoành nói, “Trẫm hứa với nàng, chỉ cần Ân gia trung tâm như một với trẫm, trẫm tự nhiên sẽ tuân
thủ lời hứa cho Ân gia vinh quang. Ân Sùng Húc chân chất, nhưng nhị ca
Ân Sùng Quyết của nàng...” Sài Chiêu nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa búi tóc
của Nhạc Hoành, ngừng một chút nói, “Tâm tư thâm sâu, phải phòng.”
Trước mắt Nhạc Hoành hiện lênh ánh mắt đen láy sáng quắc của Ân Sùng Quyết, dán vào ngực Sài Chiêu không có nói tiếp.
“A Hoành có biết không?” Sài Chiêu tiếp tục nói, “Ân Sùng Quyết tự ý dùng
nước thép phá hỏng khoá phòng giam của Lý Trọng Nguyên … Lý Trọng Nguyên bức chết thúc phụ âm mưu đoạt ngôi, trẫm không có ý định sẽ thả hắn ra, nhưng Ân Sùng Quyết vì muốn thể hiện trung tâm với trẫm mà làm ra hành
động tuyệt tình như vậy, đây là chuyện người thường không làm được. Ân
Sùng Quyết là nhân tài hiếm có…” Sài Chiêu bình tĩnh vuốt ve lưng Nhạc
Hoành nói: “Người này bây giờ có thể trọng dụng, nhưng … sau này không
thể dùng. Hơi bất cẩn một chút, trẫm chính là đùa với hổ, sẽ có ngày bại dưới tay hắn.”
“Nhị ca …” Nhạc Hoành định ngẩng đầu lên nói thân thể đã bị Sài Chiêu ôm chặt lấy đè xuống.
“Nàng nghe trẫm nói xong đã.” Sài Chiêu trong vẻ ôn hoà mang theo kiên định
muốn tỏ bày, “Trẫm không phải là bạo quân, cho dù trẫm có quên ơn Ân Gia Bảo đã ra tay giúp trẫm và thúc phụ lúc khó khăn … cũng sẽ không quên
ơn bọn họ trong thời thế loạn lạc đã che chở nàng và Thôi thúc. Dù cho
phần tình nghĩa này Ân Khôn không tính với A Hoành, trẫm cũng thay A
Hoành nhớ tới. Chỉ cần Ân gia phụ tử không dẫm vào vết xe đổ của Lý
Trọng Nguyên, trẫm tuyệt đối không động vào Ân gia.”
Nhạc Hoành
nắm chặt đầu ngón tay Sài Chiêu, dán vào gò má mình nói: “Nhị ca có chí
lớn, nếu chàng cứng rắn áp chế không cho thi triển, cũng không phải là
chuyện tốt.”
“Trẫm chắc chắn.” Sài Chiêu vuốt ve mặt nàng nói:
“Ân Sùng Quyết là đại công thần, trẫm tự có việc dùng đến hắn. Trẫm mong muốn, nếu có một ngày phải động đến Ân gia … A Hoành sẽ không trách
trẫm …”
“Chàng là phu quân của ta.” Nhạc Hoành nhìn sâu vào đôi
mắt xám của y, “Chàng làm gì cũng đều vì ta và Đồng nhi. Lòng ta cũng
chỉ hướng về một mình chàng.”
Sài Chiêu ôm Nhạc Hoành an ủi.
Tiết Đại Hàn, Mục Dung mang theo nhi tử Ân Nghiệp Thành đến Huy Thành, cùng đoàn tụ với trượng phu Ân Sùng Húc.
Dưới cửa thành, Mục Dung thân mặc áo bào trắng nhìn thấy Ân Sùng Húc ra khỏi thành đón mình, lệ nóng tuôn trào, chưa chảy tới bên môi đã đông lạnh
ngưng ở trên má.
Trong khung cảnh ngập tuyết trắng, mỗi một bước
Mục Dung đi đều rất khó khăn, mỗi một bước đều phải ngẩng đầu nhìn Ân
Sùng Húc, như rất sợ hắn đột nhiên biến mất vậy.
“Sao thế?” Ân Sùng
Húc đỡ lấy Mục Dung cười nói: “Còn chưa nhận ra ta sao? Nhìn nàng thật
là ngốc nghếch.” Thấy Mục Dung nhìn mình không nói lời nào, Ân Sùng Húc
yêu thương phủi đi bông tuyết trên người nàng, dịu giọng nói: “Đại Chu
giá rét, nàng đã ở Tuy Thành lâu năm, sợ là không chịu được đông lạnh.
Mặc ít quá, trong phủ ta đã đặt cho nàng không ít áo khoác lông, về phủ
nàng thử xem.”
Mục Dung đón bông tuyết lạnh thấu xương nói: “Ta
chưa từng sợ gì cả. Có thể cùng đoàn tụ với phu quân của mình, cho dù
đông cứng ta cũng chịu được.Ta chỉ mong chàng nhớ kỹ lời đã hứa với ta
là tốt rồi.”
Ân Sùng Húc bình tĩnh vững vàng cất bước, chỉ vào
toà nhà lớn cuối con đường nói: “Nhìn đi, đó là phủ Định Quốc hầu hoàng
thượng ban cho. Có phải oai phong như nàng và cha từng nghĩ không?”
“Cha mong chàng cùng đệ đệ kiến công lập nghiệp, ta vì nhớ chàng mà chưa
nghĩ tới.” Mục Dung làm như không để ý đến toà nhà trước mắt nói, “Ta
chỉ mong chàng có thể bình an sống bên cạnh ta và Thành nhi cả đời.”
Trên khuôn mặt đạm bạc của Ân Sùng Húc trắng bệch như bông tuyết trên đường, đem Mục Dung ôm sát lại gật đầu nói: “Quốc nhà ổn định, chúng ta nhất
định sẽ bình an đời đời kiếp kiếp.”
Một tháng sau, Nguyên Tiêu, hội hoa đăng.
Đây là hội hoa đăng đầu tiên kể từ khi Sài
Chiêu đăng cơ, lại là sinh nhật
20 tuổi của Nhạc Hoành, cho nên trong cung trưng bày vô số đèn hoa đăng, cho phép quần thần dẫn theo gia quyến tiến cung thưởng thức, khắp chốn
mừng vui.
Trong ngự hoa viên, đèn đuốc sáng lạn, các loại đèn hoa đăng đa sắc màu trải rộng, choáng ngợp tầm mắt mọi người. Cho dù Nhạc
Hoành sinh ra ở miền nam là nơi sản sinh ra đèn hoa đăng nhưng cũng chưa từng thấy nhiều loại đèn như vậy hội tụ. Những người khác đều há miệng
nhìn trân trân, không ngớt lời ngợi khen.
Mục Dung nhìn bầu trời
đêm sáng như mặt trời ban trưa, nhớ lại dáng dấp nghèo khổ của Nhạc
Hoành khi đến Ân Gia Bảo, ngực càng dâng lên cảm giác ghen tuông khó
chịu, kéo góc áo Ân Sùng Húc, ghé vào tai hắn nói vài câu, muốn quay về
sớm.
Ân Sùng Húc nhỏ giọng khuyên nhủ Mục Dung, chợt thấy Nhạc
Hoành và Sài Chiêu đến gần, vội vàng kéo Mục Dung chạy qua hành lễ,
trong lòng Mục Dung tuy rằng không tinh nguyện, nhưng vẫn thuận theo quỳ xuống, khuôn mặt cố nặn ra vẻ tươi cười.”
“Đại tẩu còn nhớ tết
hoa đăng ở Tuy Thành không?” Nhạc Hoành chỉ vào ngọn đèn rồng sáng nhất
cười nói: “Khi đó ta chỉ cảm thấy, hội đèn ở Tuy Thành so với Thương
Châu đã náo nhiệt hơn nhiều, A Hoành đi theo sau mấy người, mắt đều bị
thu hút.”
“Vật đổi sao dời.” Mục Dung thản nhiên nói, “Đèn lồng
tối nay so với đêm đó ở Tuy Thành không chỉ gấp 10 lần, hoàng thượng yêu thương nương nương như vậy, khiến dân phụ cực kỳ hâm mộ.”
Nhạc
Hoành biết rõ bản tính của Mục Dung, cho nên thân thiết nói: “Đại tẩu
đến Huy Thành cũng được hơn tháng rồi, đã quen chưa? Qua được mùa đông
sẽ tốt hơn rất nhiều, đến lúc đó …”
“Đến lúc đó...” Mục Dung yếu
ớt cắt lời Nhạc Hoành nói: “Sùng Húc lại lãnh binh ra trận đánh Lương,
phủ Định Quốc lớn nư vậy cũng chỉ còn có ta và Thành nhi, so với mùa
đông lạnh lẽo thê lương thì cũng giống nhau thôi.”
“Mục Dung!” Ân Sùng Húc không vui kéo kéo vạt áo thê tử, “Hoàng thượng hoàng hậu ở
đây, sao nàng có thể nói chuyện như vậy? Còn không mau nhận tội với
Hoàng thượng và hoàng hậu!”
“Đại ca.” Nhạc Hoành khuyên nhủ, ” Tính tình đại tẩu thẳng thắn, trước giờ đều là có sao nói vậy, không sao cả.”
Sài Chiêu nhìn vẻ mặt có chút rầu rĩ của Ân Sùng Húc, thấp giọng nói: “Có
thê nhi ở bên, Định Quốc hầu cảm thấy chuyện công Lương sắp tới quá nặng nề sao?”
“Mạt tướng không dám!” Ân Sùng Húc vội vàng lên tiếng,
“Có thể được hoàng thượng tin tưởng, mạt tướng nên cảm thấy may mắn mới
đúng.”
Mục Dung còn định nói gì đó, từ nơi xa xa trong hoàng cung đã có từng đợt pháo hoa bay lên, pháo hoa như là mũi tên xẹt qua bầu
trời đêm, xa hoa, khiến người ta không ngừng hò hét.
“Pháo hoa đẹp quá.” Nhạc Hoành ngẩng đầu vui vẻ nói.
Sài Chiêu tự nhiêm ôm vai Nhạc Hoành, nhìn bầu trời sáng lạng khẽ cười nói, “Cầu cho trẫm và A Hoành năm nào cũng được như năm nay, ngày nào cũng
như ngày này. Sau này mỗi một dịp sinh nhật nàng, đều có trẫm ở bên cạnh nàng.”
Mục Dung đảo mắt nhìn Ân Sùng Húc trầm mặc, không can lòng xoay người rời khỏi.
“E là trên đời này sẽ không có ai được như hoàng thượng đối với hoàng hậu cả.”
Một thân ảnh lặng lẽ vọt đến bên cạnh Ân Sùng Quyết đang đứng trong góc
phòng, Ân Sùng Quyết mới vừa nâng tằm mắt đã nhìn thất một cái chong
chóng quay tít trước mắt mình, sau chong chóng là một khuôn mặt diễm lệ
như nắng mai.
“Đồ của Trung Nghĩa hầu.” Tô Tinh Trúc cười khanh
khách nói, “Tinh Trúc cầm hộ cho ngài, đồ của người khác cũng không được rơi vào tay ta.”
Ân Sùng Quyết không có giơ tay ra đón, nhìn đèn hoa đăng bên cạnh nói: “Tô cô nương thật là có tâm, hoàng thượng mời
đến hội hoa đăng mà vẫn còn nhớ cái chong chóng này sao? Bản hầu gia lại sớm đã quên rồi.”
Tô Tinh Trúc thấy Ân Sùng Quyết không có nhận
lấy cái chong chóng trong tay mình, ngược lại cũng không cảm thấy xấu
hổ, vui vẻ đưa đến sát mặt mình mà thổi, bước đi thong thả bên cạnh Ân
Sùng Quyết nói: “Hoàng thượng mới thật sự là có tình, Tinh Trúc ở kinh
thành từ nhỏ, Huy Thành rộng lớn như vậy nhưng chưa từng có hội hoa đăng nào hoành tráng thế này, lại còn có pháo hoa chúc mừng sinh nhật hoàng
hậu. Hoàng thượng vì dỗ dành hoàng hậu vui vẻ mà tốn không ít tâm tư.”
“Hoàng hậu và hoàng thượng đã từng đồng sinh cộng tử, chút tình ý này cô không hiểu được đâu.” Ân Sùng Quyết lạnh lùng nói, “Tô cô nương thấy vui vẻ
là tốt rồi, chớ tùy ý phỏng đoán tâm tư người khác.”
“Tinh Trúc
chỉ là ước ao.” Tô Tinh Trúc lộ ra vẻ mơ ước, “Cũng không biết trên đời
này, có nam nhân nào có thể đối xử với ta như vậy không...”
Ân
Sùng Quyết cảnh giác nhìn nữ nhi Tô gia vốn nổi tiếng một nụ cười có thể mê hoặc chúng sinh này, cười nhạt một cái nói: “Sợ là sẽ không có.
Trong thiên hạ có thể làm được như vậy cũng chỉ có hoàng thượng của
chúng ta, trong mắt trong tim hoàng thượng chỉ có một mình hoàng hậu...
Tô cô nương... Vẫn đừng có nghĩ nhiều thì hơn.”
Tô Tinh Trúc
phóng tầm mắt đẹp nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai, lại đến
gần Ân Sùng Quyết ầy một tiếng nói: “Tinh Trúc nghe cha nói, Trung Nghĩa hầu tự ý dùng nước sắt phá khoá phòng giam Lý Trọng Nguyên, khiến cho
hoàng thượng có chút mất hứng phải không?”
“Hoàng thượng không hề không vui.” Ân Sùng Quyết bất mãn nói, “Bên ngoài đều đồn bậy bạ như vậy sao?”
“Ha ha …” Tô Tinh Trúc che miệng cười nói, “Từ lúc ta ở Thái úy phủ lần đầu tiên nhìn thấy Trung Nghĩa hầu, đã biết ngài không phải là vật trong
ao, ngài liều mình lập công lớn đoạt được Ung Thành, chứng minh Tô Tinh
Trúc ta nhìn không có sai. Chỉ là…” Tô Tinh Trúc cúi đầu buông tiếng thở dài nói, “Sau trận ở Ung Thành, khó có thể thấy Trung Nghĩa hầu lập
công trên sa trường nữa, người được lựa chọn lãnh binh công Lương cuối
tháng này cũng không có bóng dáng ngài, thực sự là đáng tiếc mà.”
“Người cầm đầu công Lương là đại ca của ta.” Ân Sùng Quyết trấn định nói: “Đều là công lao của nhà họ Ân, ta ở lại kinh thành, cũng là chuyện tốt.”
“Ngài thực sự nghĩ như vậy?” Tô Tinh Trúc hỏi tới, “Trung Nghĩa hầu chí lớn
vang thiên hạ, sao có thể chịu thu ở đáy ao không thể trở mình. Con mắt
ta nhìn người sẽ không sai. Tựa như ta đã có liệu định từ sớm …” Tô Tinh Trúc cười quỷ dị nói: “Lý Trọng Nguyên không có làm nên chuyện lớn.”
“Hắn là gieo gió gặt bão.” Ân Sùng Quyết lạnh lùng nói, “Hoàng thượng tuân
theo ý trời cho nên không thể đảo ngược, kẻ chống lại, tất vong!”
“Gần vua như gần hổ, Tinh Trúc cảm thấy lo lắng thay cho Trung Nghĩa hầu.”
Tô Tinh Trúc dừng ở khuôn mặt tuấn mĩ của Ân Sùng Quyết nói: “Hoàng
thượng phong đại ca ngài là Định Quốc hầu, Định Quốc – ổn định quốc gia, dụng ý chính là dựa vào đại ca ngài mà bình định thiên hạ; Trung Nghĩa
hầu hai chữ trung nghĩa, dụng ý lại càng rõ ràng.”
Tô Tinh Trúc
thấp giọng nói: “Hoàng thượng chờ mong ngài … không cần mở mang bờ cõ,
chỉ là trung tâm, nghĩa khí… Huyền cơ trong đó…” Tô Tinh Trúc liếc mắt
nhìn khuôn mặt Nhạc Hoành tươi cười như hoa cạnh Sài Chiêu cách đó không xa, khẽ nói, “Huyền cơ trong đó, chính là Hoàng hậu nương nương.”