.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Sáng hôm sau
“Thiếu chủ!” Ngô Hữu vừa cất tiếng gọi to vừa vén màn trướng lên, mặt đầy vẻ vui mừng. “Ngài đoán không sai chút nào, thiếp mời của Ân Gia
Bảo đã được đưa đến!”
“Ồ?” Vân Tu không phục, lườm Lý Trọng Nguyên một cái, hỏi: “Ai đưa thiếp mời đến?”
Ngô Hữu cười nói: “Ân Sùng Húc, đại thiếu gia của Ân Gia Bảo. Họ cũng nể mặt chúng ta quá chứ!”
“Không ngờ lại là hắn đưa đến.” VÂN TU hơi ngạc nhiên, cũng thấy hơi mất mặt nên bĩu môi không nói gì nữa.
“Thiếu chủ.” Lý Trọng Nguyên thản nhiên nói: “Xem ra Ân gia cũng có thành ý đấy. Chuyến này chúng ta cũng nên đi.”
“Đương nhiên phải đi rồi.” Sài Chiêu phủi phủi chiếc áo gấm màu đen. “Lần này có nhiều thứ phải bàn.”
Nhân cơ hội này, Ân Sùng Húc nhìn ngắm xung quanh, thấy quân sĩ cùng
lắm chỉ mấy trăm người nhưng ai nấy đều uy phong, được huấn luyện kỹ
lưỡng, vừa nhìn là biết đây chính là binh sĩ thân cận của Sài Chiêu, có
thể lấy một địch mười, không thể xem thường. Hắn nhìn lại vị thiếu tướng trẻ sau lưng mình, dung mạo bất phàm, hiên ngang oai vệ, giống người
vừa bước vào truyền tin như đúc nhưng người này chững chạc hơn, có lẽ là một tướng lĩnh tính cách thận trọng, có thể làm việc đại sự.
“Làm phiền Ân đại thiếu gia đích thân đến đây, Sài Chiêu ta thật
không dám nhận.” Trong doanh trướng, Sài Chiêu vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài, mặt ung dung mỉm cười.
“Cha ta đã chuẩn bị tiệc rượu ở Ân Gia Bảo, mong Sài thiếu chủ và các vị tướng quân đến đó một chuyến để cùng uống chén rượu.” Ân Sùng Húc
mỉm cười, chắp tay nói.
“Ân bảo chủ có lòng, Ân đại thiếu gia lại đich thân đến, ta thật lấy làm vinh hạnh, sao có thể không đi được chứ.” Sài Chiêu nhìn Lý Trọng
Nguyên, nói: “Huynh và Vân Tu đi với ta, còn Ngô Tá, Ngô Hữu ở lại trong doanh trại.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Ngô Tá, Ngô Hữu đồng thanh đáp.
Thấy Sài Chiêu không hề đưa đẩy từ chối, vẻ hào sảng không vòng vo ấy khiến Ân Sùng Húc thấy có hảo cảm với y. Mấy người họ vừa đi vừa nói
chuyện cũng khá là hợp ý. Tuy Vân Tu vẫn hơi đề phòng người của Ân Gia
Bảo nhưng khi lắng tai nghe Ân Sùng Húc phân tính tình hình hiện nay,
không khỏi bất giác đến gần hơn, thỉnh thoảng còn gật đầu cảm thấy có vẻ thú vị.
“Người anh em này của ta ấy à.” Lý Trọng Nguyên cười nói. “Bình
thường không thích nghe bọn ta bàn chuyện, hiếm khi hắn lại có hứng thú
với những lời của Ân đại thiếu gia.”
Vân Tu vội vàng xê ra vài bước, vờ như đang ngắm trời mây. Mấy người Sài Chiêu cười trộm nhưng cũng không trêu hắn nữa.
“Thiếu chủ, ngài nhìn kìa!” Vân Tu dừng bước, chỉ vào góc khu chợ, cả kinh nói, sau đó lại ép giọng thật khẽ: “Có phải thiếu chu nhân không?”
Sài Chiêu nhìn về phía đó, thấy Nhạc Hoành đang ngồi trên bậc thềm đá ở bên đường, cúi đầu như đang ngủ, trước mặt đặt một cái giỏ trúc,
trong đó chứa đầy thú vừa săn được.
“A Hoành…” Ân Sùng Húc gọi khẽ.
Vân Tu chạy vọt qua đó, tằng hắng một tiếng: “Cô nương, cái này bán sao đây?”
Nhạc Hoành không nhúc nhích, ũ rũ trả lời: “Ưng con năm văn tiền, chim điêu mười văn tiền, nếu mua tất cả thì năm đồng.”
“Đắt thế á?” Vân Tu giả vờ ngạc nhiên. “Đắt gấp đôi của người khác, cô nương cũng thật là xảo trá.”
Nhạc Hoành vẫn không ngẩng đầu lên, nói nhỏ: “Ngươi là người nơi khác đến phải không. Người Tuy Thành đều biết đồ ta săn chỉ bắn xuyên mắt,
lông và da không hề tổn thương gì. Nếu ngươi chỉ muốn ăn thịt rừng thì
đi nơi khác mua đi.”
Ân Sùng Húc quay đầu qua nhìn Sài Chiêu đang im lặng không nói gì.
Gương mặt lạnh nhạt, vinh nhục đều thơ ơ của y bỗng chốc trở nên ôn hòa
khi nhìn thấy Nhạc Hoành. Đôi mắt sâu không thấy đáy cũng chứa chan tình ý, môi cong lên thành một nụ cười nhẹ, như có vô vàn lời muốn thổ lộ
cùng nàng. Nhưng y không hề nhích thêm nửa bước, giống như sợ làm kinh
động đến sự nghỉ ngơi của nàng, đành nguyện đứng đây ngắm nhìn nàng là
đã có thể thỏa mãn rồi.
“Này!” Vân Tu nghe thế thì không phản bác gì được, đành lấy một thỏi
bạc từ trong ngực ra, đưa đến bên cạnh tay Nhạc Hoành. “Tiểu gia ta mua
tất là được chứ gì.”
Nhạc Hoành khẽ hé mắt ra, thấy thỏi bác trước mắt sáng lấp lánh thì
ngáp một cái, vươn người định nhặt lấy thỏi bạc. Bỗng nghe người kia bật cười khúc khích, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì giật bắn cả người. “Là
ngươi…”
“Không chỉ có ta mà còn có thiếu chủ nữa!” Vân Tu quay người sang, cố ý gọi Ân Sùng Húc. “Tuy Thành là fia95 giới của Ân Gia Bảo, vậy mà
thiếu phu nhân nhà ta còn phải săn bắn để mưu sinh ư? Chậc chậc, đại
thiếu gia, ngài chăm lo cho cô ấy chưa được chu toàn rồi!”
Nhạc Hoành nhìn thấy Sài Chiêu đang nhìn mình chăm chú thì vội vàng
nhấc cái giỏ trúc lên định bỏ đi. Vân Tu giữ chặt nàng lại. “Đã bán cho
ta rồi, còn muốn mang đi ư?”
“Vân Tu!” Lý Trọng Nguyên quát. “Làm càn!”
Vân Tu hậm hực buông tay ra. Ân Sùng Húc bước tới, ôn hòa nói: “Họ
đang trên đường đến Ân Gia Bảo. Cha đã chuẩn bị rượu rồi, dặn ta phải đi mời muội và Thôi thúc. Nếu muội đã ở trong chợ thì đi với đại ca luôn
đi.”
“Muội không đi.” Nhạc Hoành xách cái giỏ trúc lên. “Cha huynh mở tiệc mừng khách, muội đi làm gì?”
“A Hoành.” Ân Sùng Húc kiên trì nói: “Theo đại ca về ăn bữa cơm rồi hãy đi.”
Trong vẻ kiên quyết của Ân Sùng Húc có mang theo chút van nài, Nhạc
Hoành cũng không muốn hắn khó xử nên cắn môi nói: “Đi thì đi, ăn cơm
xong muội sẽ về ngay.
Thấy nàng đồng ý, Vân Tu nhìn Sài Chiêu cười thật tươi. Sài Chiêu cũng
cụp mắt, mỉm cười, đi chầm chầm theo sau Ân Sùng Húc và Nhạc Hoành.
Ân Gia Bảo
Nghe bên ngoài có tiếng động, Ân Sùng Quyết vội đích thân ra đón.
Thấy những cũng ở trong đó, hắn hé miệng nhưng không nói được tiếng nào, liếc nhìn nàng một cái rồi nhìn Sài Chiêu, tươi cười nói: “Sài thiếu
chủ nể mặt rồi. Sùng Quyết còn lo là ngài không chịu đến uốn chén rượu
này đây.”
“Đại ca ngươi đích thân đến, sao không nể mặt cho được?” Sài Chiêu thản nhiên nói.
Người hầu trong nhà thấy tay Nhạc Hoành còn xách giỏ trúc chứa đầy
thú săn thì vội vàng qua đỡ lấy. Nhạc Hoành xoa xoa lòng bàn tay bị đè
ửng đỏ. Sài Chiêu kéo lấy tay nàng rất tự nhiên, nhẹ nhàng xòe bàn tay
nàng ta, vuốt ve dấu đỏ ấy một cách đầy yêu thương.
“Đôi bàn tay từng kéo cung lớn này…” Sài Chiêu nhìn Nhạc Hoành đang
lúng túng không biết làm sao. “Ba năm trước làm mọi người kinh động, nay lại chỉ vì kế mưu sinh thôi sao?”
Tay của y rất ấm áp, giống như một bếp lò sưởi ấm sự lạnh giá của Nhạc Hoành.
Ân Sùng Quyết làm như không nhìn thấy gì, quay người gọi với vào trong nhà. “Cha, Sài thiếu chủ đến rồi.”
Nhạc Hoành rút tay mình ra, giấu sau lưng. Lòng bàn tay toát những giọt mồ hôi lấm tấm.
Vào nhà, trên bàn đã chuẩn bị sẵn thức ăn thịnh soạn. Ân Khôn mời Sài Chiêu ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó mời Vân Tu và Lý Trọng Nguyên.
Vân Tu lùi một bước, nói: “Ta chẳng qua chỉ là thuộc hạ của thiếu
chủ, nào dám ngồi cùng bàn với ngài. Lý Trọng Nguyên hắn là quận mã gia, hắn ngồi chung với các vị là được.”
Sài Chiêu liếc nhìn Lý Trọng Nguyên, hắn hiểu ý nên ngồi xuống chỗ
cuối cùng trong hàng. Thấy
Nhạc Hoành còn đứng, Ân Sùng Húc đang định
gọi nàng thì Ân Sùng Quyết đã giành trước. “A Hoành, mau đến đây.” Vừa
nói vừa kéo nàng ngồi xuống bên cạnh Sài Chiêu. “NGồi đây là được.”
“Nhị ca…” Nhạc Hoành định đứng dậy nhưng bị Ân Sùng Quyết đè mạnh
không nhúc nhích được. “Đây là ghế trên, muội ngồi bên kia là được.”
“Muội phải ngồi ghế trên!” Ân Sùng Quyết không cho nàng phân trần.
“Muội và Sài thiếu chủ cách biệt bao năm giờ mới trùng phùng, ngài ấy là khách, muội cũng vậy, có lý nào lại tách ra!”
“Nhị ca…” Tim Nhạc Hoành như bị đè nặng.
Ân Sùng Húc thấy đệ đệ làm thế, lại nhìn dáng vẻ thản nhiên của cha
mình thì đã hiểu được phần nào. Tuy trên mặt không tỏ vẻ gì nhưng thật
ra trong lòng đã dâng lên một cảm giác khổ sở.
Dường như Mục Dung cũng đã nhận ra điều gì đó nên dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào người phu quân, hỏi nhỏ: “Đệ đệ của chàng định buông tay à?”
“Đừng nói bậy.” Ân Sùng Húc nhíu mày, nói: “Hôm nay trong nhà có khách quý, nàng an phận một chút.”
Mục Dung vội vàng sửa sang lại vòng chuỗi san hô đỏ trên cổ, đứng dậy châm rượu cho Sài Chiêu. Châm đầy ly này, lại miễn cưỡng đến gần ly
rượu của Nhạc Hoành.
“Đại tẩu khách sáo rồi.” Nhạc Hoành khẽ cảm ơn một câu.
Mục Dung không trả lời nàng, đôi mắt hạnh liếc nhìn hai người rồi lại nhìn sang Ân Sùng Quyết, thấy hắn đang trò chuyện vui vẻ với Lý Trọng
Nguyên, giống như không hề nhìn thấy những – người hắn từng hễ thấy là
không thể rời mắt trước kia.
Uống hết ly rượu, bàn tiệc cũng trở nên náo nhiệt hơn nhiều. Trong
lúc chén tạc chén thù, Sài Chiêu vẫn không quên nhìn Nhạc Hoành đang
ngồi im lặng bên cạnh. Thấy nàng đầy vẻ tâm sự, không hề động đũa nên y
gắp một miếng cá đặt vào chén nàng, nói khẽ: “Sao lại không ăn gì vậy?
Món này khá ngon, nàng ăn đi.”
Nhạc Hoành đẩy miếng cá sang một bên, Ân Sùng Húc ôn hòa nói: “Sài
thiếu chủ không biết đầy thôi, ta từng nghe A Hoành nói lúc nhỏ muội ấy
không cẩn thận nuốt phải xương cá, rất đau đớn nên từ đó rất hiếm khi ăn cá nữa.”
“Thế à…” Sài Chiêu mỉm cười, gắp miếng cá trong chén Nhạc Hoành lên
rồi cho vào miệng. “Cũng tại ta không biết gì cả. Ta không gặp A Hoành
ba năm rồi, ở Liêu Châu cũng chỉ gặp nhau có vài lần, ngay cả nàng ấy
thích gì cũng không biết. Vậy cho hỏi Ân đại thiếu gia, A Hoành thích ăn những gì?”
Ân Sùng Húc nhìn đệ đệ mình, hắn đang xoay ly rượu trên tay, không
nhìn ai cả. Ân Sùng Húc bất đắc dĩ thu mắt lại, mỉm cười nói: “Khẩu vị
của A Hoành khá là thanh đạm, nhưng muội ấy thích ăn gì thì… ta cũng
không rõ lắm, mong Sài thiếu chủ đừng trách.”
Mục Dung khẽ thở phào một hơi, lén kéo áo hắn, khẽ lắc đầu.
Sài Chiêu đảo mắt nhìn một lượt thức ăn trên bàn, cuối cùng dừng lại ở món canh chim trả hầm tôm, mỉm cười đứng đậy múc một chén rồi đẩy đến
trước mặt Nhạc Hoành, nói nhỏ: “Không biết nàng thích ăn gì, nếu thích
thì ăn một chút, không thích thì không cần để ý đến nó. Sau này ta sẽ
luôn ở bên cạnh nàng, chắc sẽ hiểu được nàng.”
Nhạc Hoành cầm muỗng lên đảo chén canh, thổi cho bớt nóng rồi ăn một
miếng. Thấy cuối cùng nàng cũng ăn, Sài Chiêu mỉm cười thoải mái rồi
nhìn Ân Khôn, tự giễu mình. “Đã để Ân Bảo chủ chê cười rồi.”
“Đâu có!” Ân Khôn xua tay. “Rốt cuộc Sài thiếu chủ cũng được lòng
giai nhân, thế là không còn gì tốt hơn. Lão phu vui thay cho Sài thiếu
chủ còn không kịp nữa là.”
Lý Trọng Nguyên âm thầm liếc nhìn Ân Sùng Quyết, thấy thần sắc không
hắn vẫn ung dung như thường, xoay xoay chén rượu trên tay và mỉm cười,
giống như không nhìn thấy gì, lại như tất cả đều đã trong dự liệu của
hắn.
“A Hoành lưu lạc đến Tuy Thành, may mà có sự giúp đỡ của Ân Gia Bảo.
Sài Chiêu ta…” Sài Chiêu bưng ly rượu, đứng lên nói: “Xin đa tạ các vị
ngồi đây.” Nói xong thì uống cạn ly rượu, vẻ cảm kích trong mắt giống
hệt xuất phát từ chân tình.
“Ly này Sài thiế chủ phải uống cạn đấy.” Ân Sùng Quyết cười nói: “Ta
và đại ca luôn xem A Hoành là muội muội, có điều A Hoành vẫn luôn rất
quật cường, thế nào cũng không chịu nghe theo bọn ta, vào ở trong Ân Gia Bảo. Dù sao thì căn nhà bên bờ rừng cũng quá sơ sài, khiến cho A Hoành
phải chịu thiệt nhiều. Nhưng thế cũng tốt, A Hoành và Sài thiếu chủ
trùng phùng, coi như có người chăm sóc cho muội ấy rồi. Ta và đại ca
thân là huynh trưởng cũng có thể yên tâm phần nào. Đại ca, huynh nói
xem đúng không?”
Những lời này Ân Sùng Quyết nói rất tự nhiên và lưu loát, không có vẻ khách thường nào. Hai tay đang đặt trên đầu gối của Nhạc Hoành không
ngừng run rẩy, cố hết sức để duy trì bình tĩnh.
Sài Chiêu lặng lẽ nắm lấy bàn tay đặt dưới bàn của Nhạc Hoành, dịu
dàng an ủi vị hôn thể đang cảm thấy đau thương và giá lạnh bên cạnh
mình.
Nhạc Hoành bỗng nhiên đứng lên, bưng chén rượu trên bàn lên, nhìn về
hướng Ân Sùng Quyết đang cười nói vui vẻ, nói rõ từng chữ: “Hôm nay muội mới biết thì ra tình cảm huynh muội mà nhị ca danh cho muội lại quý
trọng như thế. Nhạc Hoành không có gì để báo đáp, chỉ biết kính nhị ca
một ly. Muội xin cạn trước.” Nói xong thì ngửa đầu uống cạn ly rượu, mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Ân Sùng Quyết. “Nhị ca uống xong ly rượu này thì chính là nhị ca tình nghĩa sâu nặng của Nhạc Hoành.”