.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Sáng sớm hôm sau
Trong một quán trà trên dãy phố dài ở Vân Đô, Sài Tịnh gọi
điểm tâm đầy bàn, đẩy đến trước mặt Nhạc Hoành nói: “Mau ăn
nhiều chút, hai ngày nữa là mấy người tẩu đi rồi, hành quân
đánh giặc làm gì dễ dàng, cho nên phải béo chút mới được.”
Nhạc Hoành nhìn đĩa bánh điểm tâm trước mặt, nhón tay lấy
một miếng cười nói: “Quận chúa đừng nóng vội, ta chỉ có một cái
miệng, ăn xong mấy cái này rồi từ từ ăn.”
Thấy vẻ đau lòng cùng mong đợi trong mắt Sài Tịnh, lòng
Nhạc Hoành mềm nhũn, đè lại tay Sài Tịnh trấn an nói: “Ta hứa với quận chúa, ta sẽ ăn hết, chuyến này đi cũng không lâu lắm, quận chúa chớ có buồn.”
Khoé mắt Sài Tịnh hơi hồng hồng, hít mũi nói: “Phụ vương
bảo ta ở lại Vân Đô cùng người, lần này Trọng Nguyên đi… không
phải là để tiếp ứng với mấy người đại ca sao. Chỉ mong đây sẽ là trận đánh cuối cùng, sau này nhất định cả đời yên vui.”
Nhạc Hoành nhìn khuôn mặt đã gầy đi không ít của Sài Tịnh,
nghĩ trong lòng muốn nói nhưng lại thôi, há lớn miệng cắn một
miếng bánh lớn, có ý tỏ vẻ ăn rất hăng hái, Sài Tịnh bị
dáng vẻ của nàng làm cho bật cười, cũng cầm lên một miếng từ từ thưởng thức, nhưng bụng đầy tâm sự có nuốt thế nào cũng
không trôi.
Thấy quả thực Nhạc Hoành đem đồ ăn trên bàn ăn sạch sẽ, Sài Tịnh kéo tay nàng nói. “Đi, còn phải mua cho tẩu ít đồ vật
nữa. Phu quân tẩu nỡ lòng nào lại đem một nữ tử đi cùng đám
nam tử hán chém chém giết giết chứ.”
Nhạc Hoành xoa xoa cái bụng đã no căng đi theo sau Sài Tịnh,
Sài Tịnh chợt chỉ về phía trước nói: “A Hoành tẩu xem, kia
không phải là huynh đệ Ân gia sao?”
Nhạc Hoành ngước mắt nhìn, thấy Ân Sùng Húc và Ân Sùng
Quyết đang đi về phía một tiệm châu báu. Không đợi nàng mở miệng,
Sài Tịnh đã bước nhanh lên nói: “Đi theo xem sao?”
“Lúc này mà huynh vẫn nhớ tới Mục Dung sao?” Ân Sùng Quyết
thong thả ngắm nghía mấy món đồ bằng ngọc trong của hàng. “Lâu ngày sinh tình, cuối cùng đại ca cũng thích người thê tử này
rồi.”
Ân Sùng Húc đảo qua một loạt đồ trang sức bằng ngọc, thản
nhiên nói: “Vân Đô là nơi sản sinh ra bạch ngọc, ngọc khí ở đây
nhất định sẽ rất tốt, chẳng mấy khi chúng ta tới đây, ta mua
cho Mục Dung chút lễ vật cũng là việc mà một người trượng phu nên làm.”
“Ân đại thiếu gia quả là người yêu thương thê tử, Sài Tịnh
thực sự ngưỡng mộ thê tử của ngài.” Ngoài cửa hàng, Sài Tịnh cười lớn đi vào. “Những thứ ở đây thật sự là rất tinh xảo.”
“Quận chúa.” Ân Sùng Húc ôm quyền nói. “A Hoành.”
Ân Sùng Quyết gật đầu với hai người, cầm lên một cây trâm
bạch ngọc đưa cho đại ca nói: “Đại ca, cái này nhìn cũng không
tồi.”
Ân Sùng Húc nhận lấy ngắm qua, do dự nói: “Có phải đơn giản quá không?”
Sài Tịnh tới gần ngắm nghía, cười nói: “Ân nhị thiếu quả
là có mắt nhìn, bạch ngọc Vân Đô, một khi chế tác lên là
thượng phẩm trong thượng phẩm. Phu nhân của Ân đại thiếu gia
nhất định là danh môn khuê tú, mỹ mạo hiền thục, trâm bạch
ngọc nhất định sẽ xứng.”
Nhạc Hoành nhớ tới bộ dáng ương ngạnh của Mục Dung, che
miệng cười trộm. Ân Sùng Quyết ngạc nhiên nhìn vẻ lém lỉnh
của nàng, tựa như nhớ lại những ngày hắn và Nhạc Hoành hợp
sức đấu lại Mục Dung, cảnh tựa như trước mắt, giật mình đã
như một giấc mộng.
Sài Tịnh thấy hai huynh đệ có chút thất thần, liền rút cây
trâm bạch ngọc từ tay Ân Sùng Húc nhìn về phía Nhạc Hoành
nói: “Hôm nay A Hoành làm người mẫu đi, thử cho hai người xem có
được không?”
Nói xong cầm cây trâm cẩn thận cài lên tóc Nhạc Hoành, nhìn
trái nhìn phải nói: “Sao nào? Có phải rất đẹp không?”
Nhạc Hoành không chút son phấn điểm tô thêm bạch ngọc càng
thêm thanh lệ sáng ngời, thấy Ân Sùng Quyết nhìn mình chằm
chằm, Nhạc Hoành vội xoay người rút cây trâm xuống đặt lên quầy nói: “Đây đúng là đồ rất tốt, đại ca mua về nhất định đại
tẩu sẽ thích.”
Không đợi Ân Sùng Húc lấy tiền ra, Sài Tịnh đã buông xuống
một thỏi bạc, chắn tay với Ân Sùng Húc: “Hai người lần đầu đến Vân Đô, đây coi như là lễ vật gặp mặt của Sài gia, mong rằng
phu nhân của ngài sẽ thích.”
“Quận chúa khách khí quá rồi.” Ân Sùng Húc cũng không khách
sáo từ chối nữa: “Vậy ta xin thay mặt nội tử cám ơn quận
chúa.”
Đường phố kéo dài, Sài Tịnh và Ân Sùng Húc sánh vai mà đi, tán gẫu đủ chuyện vui vẻ trên trời dưới biển. Ân Sùng Quyết
và Nhạc Hoành phía sau lại không nói gì, cúi mặt nhìn đường
đá dưới chân, tựa như xa lạ chưa hề quen biết.
Trời chiều buông xuống, mấy người thợ bán thú săn ngoài
thành chuẩn bị dọn dẹp trở về, Nhạc Hoành nhìn lại, thấp
giọng nói: “Khi còn ở Tuy thành, mỗi khi trời sắp tối, nhị ca
cũng tới giúp muội…”
Ân Sùng Quyết nhìn không chớp mắt nói. “Tài bắn tên của muội
cao siêu, ngày ngày đều có thể bán hét tất cả con mồi. Nhị ca là huynh đây đâu có giúp gì được cho muội.”
Nhạc Hoành khẽ mỉm cười, mắt to tròn nhìn chằm chằm Ân Sùng Quyết nói: “Nhị ca đừng tỏ ra xa lạ với muội như vậy, mọi
người đều đi chung một con đường lớn, sao càng ngày lại càng xa
cách chứ.”
“Nào có càng lúc càng xa?” Ân Sùng Quyết dừng bước: “Là A Hoành đi nhanh quá… nhị ca đuổi không kịp muội…”
Nhạc Hoành bình tĩnh bước đi, không nói tiếp. Ân Sùng Quyết
ngóng nhìn bóng dáng khiến cho mình nhớ thương, đầu ngón tay
bấm chặt vào lòng bàn tay.
Ngày Kinh Trập. (Khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3)
Vừa qua giờ tý, phía chân trời tiếng sấm nổ vang, Sài Chiêu
chợt bừng tỉnh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nghiêng người
không ngừng thở dốc. Nhạc Hoành cảm nhận được tiếng thở dốc
của người bên cạnh, vội đứng dậy đỡ lấy trượng phu.
Sài Chiêu ôm chặt nàng, hôn trán nàng. “Hừng đông hôm nay
chính là lúc quân đội Sài gia xuất binh, nửa đêm giông tố, không biết là điềm gì…”
“Sấm sét là điềm lành.” Nhạc Hoành cười nói. “Cha ta từng
nói, khi xuất chinh trống trận vang dội, chính là hy vọng đại
quân bất bại, quân Sài gia có trống hiệu của trời cao, một
tiếng trống này cổ vũ tinh thần không phải báo hiệu quân ta
thắng quân Lương sao?”
“Thật sao?!” Sài Chiêu vui mừng hỏi.
“Chàng không tin ta?” Nhạc Hoành đứng dậy đẩy khung cửa sổ
bị gió thổi rung bần bật, từng hạt mưa lớn phả vào mặt nàng, chân trời điểm vài tiếng sấm, màn đêm bị cắt bởi những tia
chớp sáng loè.
Sài Chiêu phủ áo khoác cho Nhạc Hoành, dựa vào bờ vai nàng cùng ngắm màn đêm.
Khi đến hừng đông, mưa dần dần ngừng lại. Sài Chiêu thân mang
kim giáp làm lễ tế thiên địa xong bước thong thả đến gần Sài
Dật, hất vạt áo giáp lên,, quỳ rạp xuống đất, dập đầu lạy ba cái nói:
“Thúc phụ bảo trọng thân mình, đợi con chiến thắng trở về.
Đôi mắt hõm sâu của Sài Dật ánh lên vẻ cương nghị, nhìn ra
xa phía hùng binh mênh mông cuồn cuộn, dùng hết khí lực nói:
“Sài
gia ta tiến quân, nhất định sẽ chiến thắng.”
“Chiến thắng! Chiến thắng!” Tiếng quân sĩ reo hò chấn động
trời anh, những người nghe thấy cảm xúc đều sôi trào.
Ân Sùng Quyết khó nén được hưng phấn, khẽ nhếch khoé môi:
“Đại ca, thân nam nhi phải như vậy, san bằng núi sông, cho dù có
chết cũng không từ nan.”
Sài Chiêu đứng dậy đi đến phía ngựa của mình, quân sĩ nhất
tề lui thành hàng. Ân gia huynh đệ nhất loạt theo sau. Ngô Tá,
Ngô Hữu thân mặc giáp sắt tay mang ngân thương ngẩng cao đầu đầy
tự tin.
Lý Trọng Nguyên mặc áo bào trắng phiêu dật trong gió quay
đầu nhìn thê tử Sài Tịnh. Sài Tịnh đứng bên cạnh Sài Dật, tuy là vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng khoé mắt không khỏi phiếm
hồng, cắn môi nhìn về phía trượng phu, khẽ gật đầu.
Lý Trọng Nguyên thu hồi tầm mắt, quay ngựa lại, “Giá” một tiếng, thúc ngựa đuổi theo Sài Chiêu.
Áo vàng của Nhạc Hoành tung bay trong gió, tóc búi cao tản ra
khí thế oai hùng hiên ngang, xoay người vẫy tay tạm biệt Sài
Dật và Sài Tịnh, vỗ đầu Bạch Long cúi thấp xuống khẽ nói:
“Bạch Long à, chiến trường nguy hiểm đáng sợ đến mấy mày cũng không được sợ nha, ta với mày còn phải thay Nhạc gia báo thù
đó.”
Bạch Long chồm chân trước lên, hí vài tiếng tựa như cũng đang rất khẩn trương.
Vân Tu không mặc giáp, vẫn mặc đồ đen giống ngày bình
thường, trán đeo một băng lụa đen, từ từ giật cương ngựa đi song
song với Nhạc Hoành. “Thiếu chủ đã dặn tôi trên đường nhất
định không được rời phu nhân dù là nửa bước.” Vân Tu chỉ chỉ
trường kiếm phía sau, cười nói: “Trọng trách này so với đoạt
thiên hạ không nhẹ hơn chút nào đâu.”
Ngô Hữu hoãn ngựa chậm lại đi sát phía sau Lý Trọng Nguyên,
liếc mắt nhìn huynh đệ họ Ân hạ giọng nói: “Trọng Nguyên đại ca, Ân gia huynh đệ mới ra nhập Sài gia quân, một tấc công cũng chưa
lập được, căn bản không thể đánh đồng với Trọng Nguyên huynh,
sợ là ngay cả so với Ngô Hữu ta còn kém. Sao lại…” Ngô Hữu tỏ
vẻ bất mãn. “Sao lại được thiếu chủ hậu đãi như vậy chứ, còn cho phép huynh đệ bọn họ đi ở vị trí Phiêu Kị tướng quân cao
như vậy, nắm vạn danh binh mã… thật sự là làm người ta khó mà phục được.”
“Ngươi nhỏ giọng chút.” Lý Trọng Nguyên có chút giận nói.
“Người ta ủng hộ ngân lượng và lương thảo, một nửa hùng binh
của Đại Chu ta đều phải dựa vào sự chống đỡ của Ân Gia Bảo,
nếu Ngô gia nhà ngươi có chút năng lực đó, tất nhiên cũng trở
thành đại tướng. Còn nếu không thể thì nhanh câm miệng đi.”
Ngô Hữu hậm hực nói: “Thế cũng là nâng đỡ không bình đẳng.
Sau này nếu hai người bọn họ không lập được nửa phần công lao,
kẻ đàm tiếu không chỉ có mình đệ, chờ xem mà coi. Theo như đệ
thấy, Trọng Nguyên ca mưu sự hơn người, là phụ tá đắc lực không thể thiếu của thiếu chủ.”
Lý Trọng Nguyên kéo chặt cổ áo bào trắng, bộ dạng mặc kệ không thèm nói.
Hàm Thành kinh đô Lương quốc
Phủ Sở vương.
“Sài gia quân tới đâu rồi?” Kỷ Minh nhặt vài quân cờ màu đen
lên chơi đùa trong lòng bàn tay, tiếng va chạm lách cách khiến
người ta không rét mà run.
“Mới qua sông Hoài, vài ngày nữa tập kết ở Tuy Thành… Thám tử báo lại. . .” Người này sợ hãi nói. “Nhiều nhất bảy tám ngày nữa, mười vạn đại quân sẽ áp sát thành trì Đại Lương ta. Nhân mã
đã tập kết ở Tuy Thành lâu ngày, chỉ đợi Sài Chiêu hạ lệnh là tấn công.”
Kỷ Minh ném những quân cờ trên tay xuống, tất cả đều rơi trên người vừa mới đến bẩm báo tình hình chiến sự, khiến cho
người này cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Kỷ Minh phủi phủi lòng bàn tay, bước đến bên bức tường của
đại sảnh, giơ tay giật kim lưu cung xuống hỏi: “Có phải Nhạc
Hoành cũng cùng đi với Sài Chiêu không?”
“Đúng vậy.” Người kia đáp. “Nhạc Hoành đã có mặt trong đó.”
“Nhạc Hoành… Thương Châu Nhạc Hoành .” Kỷ Minh kéo mạnh dây
kim lưu cung, dây cung rung động không ngừng phát ra tiếng ong ong.
“Bản vương không nên tin nàng ta thực sự đã chết. Tôn Nhiên, ngày đó ngươi nói với bản vương ta Nhạc Hoành chắc chắn đã chết
rồi.”
Tôn Nhiên đứng bên cạnh lòng run lẩy bẩy, lập tức quỳ xuống
nói: “Mạt tướng có tội, ngày đó… Trong phủ Tĩnh Quốc Công quả
thực có ba các xác bị thiêu, mạt tướng chỉ nghĩ… nghĩ rằng
đó là những người còn lại trong Nhạc gia… Là mạt tướng sơ sẩy,
mong rằng Vương gia thứ tội.”
Kỷ Minh hít sâu nhìn chằm chằm kim lưu cung trong tay, đôi mắt
quật cường dưới buổi ngự tiền của Võ đế như ẩn như hiện
trước mắt khiến toàn thân hắn nổi lên từng cơn ớn lạnh.