.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Nhạc Hoành ngây ngốc xoè bàn tay ra, Sài Chiêu rút lấy tờ
giấy nhẹ nhàng mở ra, đôi mắt xám dừng trên những nét chữ xinh đẹp…
“Đồng cam cộng khổ, sống chết có nhau.”
Sài Chiêu cúi đầu cười thành tiếng, một cánh tay đem Nhạc
Hoành ôm vào ngực, khàn khàn nói: “Ta vẫn còn nhớ rõ, lần
đầu tiên ta nói với nàng lời này nàng ngay cả liếc cũng không
thèm liếc ta lấy một cái, bây giờ thực sự không rời xa ta sao?”
Đôi mắt Nhạc Hoành sáng tựa sao trên trời, hai gò má nổi lên hai đám mây màu hồng hạnh phúc ngượng ngùng.
“Đi thôi.” Sài Chiêu giữ chặt nàng nói.
“Ta muốn thả đèn hoa đăng xuống nước.” Nhạc Hoành cố chấp nói.
“Ta không muốn người ngoài có thể thấy được những gì chỉ
thuộc về hai ta.” Sài Chiêu không giải thích nữa kéo thê tử qua. “Ta và nàng tự khắc sâu trong lòng, nhất định sẽ thành hiện
thực.”
Gió đột nhiên nổi lên, vốn những đèn hoa đăng đã chảy xuôi
theo dòng nước nay bị gióc thổi ngược trở về bờ, mấy tờ giấy ghi ước nguyện bị bật tung ra… “Cầu cho thê tử Tịnh Nhi, cuộc
đời này mãi luôn vui vẻ.”
Hoàng cung kinh đô Chu Quốc, Huy Thành.
“Hoàng thượng vẫn không khá nên sao?” Tô Tinh Trúc lấy khăn
lụa nhẹ nhàng che mũi lại, nhìn về phía sa liêm đang khẽ rng
động, lại nhanh chóng xoay người, ngồi xuống chiếc ghế bên bệ cửa,
dáng vẻ tựa như hận không thể rời đi ngay lập tức.
Vẻ mặt Nam Cung Yến ảm đạm, ngẩn ngơ lắc đầu, bà vú đứng
bên cạnh đáp: “Bẩm Tô tiểu thư, thái y mới đổi thuốc, nói là…
để cho hoàng thượng thử xem, mong là có thể tốt lên.
Người Nam Cung Yến khẽ run nói: “Bà không phải lừa mình dối
người, hoàng thượng bị đậu mùa, mấy ngày nay còn nặng hơn
trước rất nhiều… Tô tiểu thư cũng không phải người ngoài, nói
cho cô ta nghe cũng không sao đâu.”
Đầu mày Tô Tinh Trúc giật giật, ánh mắt sâu kín nói: “Có cần tôi bảo phụ thân tôi âm thầm tìm danh y tiến cung…”
“Bản cung triệu kiến ngươi không phải vì hoàng thượng ốm
đau.” Nam Cung Yến nín thở cắn chặt môi: “Tâm tư ngươi sâu kín như vậy, bản cung không tin ngươi không đoán ra chuyện gì.”
Tô Tinh Trúc tuyệt đỉnh thông minh, biết chuyện này không thể
nói ra cho nên làm sao dám mở miệng, suy nghĩ một chốc liền
nói: “Trưởng công chúa… Hẳn nên tuyên gọi Lạc thái phó và đám
trọng thần mà tiên đế uỷ thác mới phải… Tinh trúc chỉ là một nữ tử… sao dám bàn luận chứ…”
“Ít diễn kịch trước mặt bản cung đi.” Nam Cung Yến ra hiệu
cho cung nhân bên người rời đi, chỉ để lại bà vú thân cận. “Tô
Tinh Trúc, ngươi là người thông minh, lúc này bản cung cần chính là sự thông minh đó, ngươi nghĩ gì thì nói ra đi, nếu nói
được suy nghĩ trong lòng bản cung thì sẽ có trọng thưởng, phần thưởng đó không riêng gì ngươi còn có phủ thái uý nữa…”
Tô Tinh Trúc thả lỏng cơ mặt, cất tiếng mỏng manh như cánh
muỗi bay. “Ý trưởng công chú muốn hỏi đến… nếu hoàng thượng
gặp chuyện không may…”
Đột nhiên vẻ mặt Nam Cung Yến trắng bệch, ra sức túm lấy tay
vịn của ghế… chống đỡ nói: “Nói tiếp, ngươi nói tiếp đi…”
Tô Tinh Trúc thấy Nam Cung Yến như vậy, càng thêm có dũng khí nói: “Hoàng Thượng… nếu thực sự gặp chuyện chẳng lành, dựa
theo tổ lệ, mười một vị hoàng thân quốc thích họ Nam Cung sẽ
họp bàn thống nhất đề cử một người kế thừa giang sơn… Chuyện
này liên quan đến vận mệnh Đại Chu, đây là chuyện mà Tinh Trúc
không tiện bàn đến… Mong rằng trưởng công chúa đừng làm tiểu
nữ khó xử….”
“Mười một vị thân vương họ Nam Cung…” Nam Cung Yến khẽ nói:
“Cho dù ai làm hoàng đế thì bản cung cũng đều không có hy vọng gì, có phải không?”
“Trưởng công chúa. . .” Tô Tinh Trúc muốn nói lại thôi.
Nam Cung Yến trợn to mắt phượng, quăng chén trà bên tay, hoảng
hốt nói: “Giờ phút này nếu bản cung triệu kiến đám người Lạc
thái phó có phải những gì bản cung nghe được cũng chính là
những lời mà ngươi vừa nói hay không?”
Tô Tinh Trúc vò khăn lụa trong tay, dè dặt nói: “Văn sĩ đại quan trọng thần đều sẽ nói như vậy.”
“Nhưng bản cung không muốn nghe.” Thanh âm của Nam Cung Yến bén
nọn như tiếng sét: “Bản cung muốn những lời từ miệng Tô Tinh
Trúc ngươi nói ra phải khác, phải là những lời mà bản cung
muốn nghe.”
“Phải khác …” Tô Tinh Trúc như là hạ quyết tâm, quyết đoán nói: “Điều trưởng công chúa thực sự muốn nghe ư?”
“Nói đi.” Nam Cung Yến dừng giây lát, yên lặng chờ đợi Tô Tinh Trúc trả lời.
“Mười một vì hoàng thân quốc thích của trưởng công chúa kia, chắc trưởng công chúa cũng biết trong số họ không có ai có
thể ngồi chắc trên vị trí long ỷ của Đại Chu được.” Tô Tinh
Trúc thấy Nam Cung Yến yên lặng nhìn chằm chằm màn đêm ngoài
cửa sổ liền tiếp tục nói: “Nếu hoàng thường có thể qua khỏi
cơn bạo bệnh đậu mùa này là tốt nhất… Nam Cung gia của Đại Chu phải dè chừng nhất cũng chỉ có… Sài gia ở Vân Đô thôi.”
Lòng Nam Cung Yến chợt lạnh, buồn bã buông tiếng thở dài.
“Sài Chiêu xuất binh công Lương tay nắm trọng binh, Sài Dật ở
Vân Đô bày mưu tính kế, thúc cháu hai người họ trù tính thực
sự chu toàn…” Tô Tinh Trúc cẩn thận quan sát vẻ mặt tun rẩy
của Nam Cung Yến, “Trưởng công chúa, nhất thống thiên hạ, hoặc là
chia đôi giang sơn, người chọn cái gì?”
“Điều bản cung cần chẳng qua chỉ là chút bình yên.” Nam Cung Yến
vuốt ngực cắn răng nói. “Nếu ngày đó không phải Sài gia thúc
cháu gây sự trên triều, một tiễn của Nhạc Hoành khiến cho
hoàng thượng và bản cung không thể do dự, thì có thế nào bản
cung sẽ không đồng ý cho Sài gia lãnh binh công Lương. So với
nhất thống thiên hạ, điều bản cung muốn đó chính là, chính là Sài gia quân bại trận ra về, chạy trở về Thương Sơn, cả đời
không quay lại!”
“Chỉ tiếc. . .” Nam Cung Yến chợt thất thần nói: “Ông trời có
mắt cũng không giúp bản cung… vị trí trưởng công chúa này, chỉ sợ không thể giữ lâu nữa.”
Tô Tinh Trúc há miệng thở mấy lần, lời đến bên miệng lại
khiếp đảm nuốt xuống, lại thấy vẻ mặt Nam Cung Yến đã gần
đến tuyệt vọng, cuối cùng vẫn lấy hết dũng kí nói: “Trưởng
công chúa, kỳ thật mong muốn hiện giờ của người… chắc chắn giống với
một người”
“Ai?” Nam Cung Yến vội vàng hỏi.
“Sở vương, Kỷ Minh.” Tô Tinh Trúc quyết tâm thốt lên. “Kỷ Minh đánh Đại Chu
ta thất bại trở về, nghe nói hoàng huynh của hắn đã
nổi trận lôi đình, những đại thần phản chiến trong triều cũng
đồng loạt trách cứ lên án, sau trận này Kỷ Minh cũng không sống yên ổn gì.”
Nam Cung Yến có đần độn cũng nghe ra được ý tứ trong lời
của Tô Tinh Trúc. “Ý ngươi là… Bảo bản cung… bảo bản cung…”
Tô Tinh Trúc thấy Nam Cung Yến không có quát bắt mình phải
ngừng nói đến đại địch của nước nhà trong lòng cũng có vài
phần nắm chắc. “Trưởng công chúa, Tinh Trúc cả gan nói một lời, Kỷ Minh cũng chính là người thay mặt Lương Quốc chống đỡ quân đội Sài gia, hắn tất nhiên là cũng kiêng kỵ Sài gia giống như
trưởng công chúa. Trưởng công chú toạ trấn hoàng cung, Kỷ Minh
và Sài Chiêu giao chiến, Sài quân bị vây khốn ở giữa… Như vậy
ngẫm lại , cũng thật là nguy hiểm… Công chúa thấy tiểu nữ nói đúng không?”
“Đồng minh với Sở Vương cùng tiêu diệt Sài gia. Những lời
ngươi nói nãy giờ là ý này phải không?” Nam Cung Yến khẽ giọng nói. “Sau này Nam Cung gia và Lương quốc chia đôi thiên hạ, cùng
chung giang sơn…”
“Không sai.” Tô Tinh Trúc tiếp tục nói, “Hơn nữa, cho dù hoàng
Thượng thật sự là không qua khỏi, trưởng công chúa cũng không cần
phải lo lắng…”
“Ngươi nói đi, nghĩ gì thì nói ra cả đi.” Nam Cung Yến như tâm sự nói: “So với những lời này kia của đám triều thần xuẩn
ngốc trong triều thì bản cung thích nghe những lời ngươi nói
hơn, nói tiếp đi.”
Tô Tinh Trúc lại cười nói: “Trưởng công chúa ngài chưa xuất
giá, nếu Sài gia rớt đài, trong họ hàng xa nhà Nam Cung ngài
có thể chọn lấy một nam tử mà mình ưng ý làm phu quân, sau đó đề các vị đại thần trong triều đề cử một người còn non trẻ
trong họ Nam Cung kế thừa ngôi vị hoàng đế của Đại Chu, chỉ
cần trong tay nắm quyền, ai làm hoàng đế cũng không sao, dù sao
ngài mới chính là huyết mạch ruột thịt của tiên đế, chính là nữ nhân có địa vị cao nhất ở Đại Chu này. Một ngày làm chủ,
cả đời làm chủ, vị trí của ngài không ai có thể lay động
được.”
“Kế này nghe có vẻ chu toàn, nhưng… “ Vỉ mặt Nam Cung Yến tỏ ra khó xử: “Sở vương bên kia. . .”
Tô Tinh Trúc hạ giọng nói: “Kẻ thù của địch nhân chính là bạn. Phía Kỷ Minh kia công chúa không phải lo lắng.”
Nam Cung Yến muốn thở dài một hơi nhưng bất giác lại nhíu
mày nhìn Tô Tinh Trúc: “Hay là ngươi và Kỷ Minh… đã sớm quen
biết rồi?”
“Tinh Trúc không dám!” Tô Tinh Trúc tỏ vẻ uỷ khuất nói: “Nhưng
vì Đại Chu, vì trưởng công chúa, Tinh Trúc và phụ thân không từ gian nguy cũng sẽ phân ưu cùng ngài, hai chữ quen biết, trưởng
công chúa ngài nghĩ oan cho Tô gia chúng thần rồi.”
“Bản cung thấy ngươi cũng không có gan này.” Nam Cung Yến lạnh
lùng phất tay áo nói. “Tội thông đồng với địch chính là tội tru
di cửu tộc. Ngươi và phụ thân ngươi tốt nhất nên làm gọn ghẽ
chút… Dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì, nếu là truyền
ra ngoài… trong lòng bản cung cũng không dễ chịu gì.
“Trưởng công chúa yên tâm.” Tô Tinh Trúc khôi phục ý cười trên mặt, Tinh Trúc biết nên làm như thế nào.”
“Còn có chuyện nữa…” vẻ mặt Nam Cung Yến lại buồn phiền,
“Sài Chiêu lần này công Lương, mang đi 10 vạn đại binh tinh lực
của ta, binh quyền này, phải làm thế nào đây.
“Vân Đô ..” Tô Tinh Trúc chậm rãi nhắm mắt, “Sài gia ở Vân Đô trong phủ vẫn còn cha con Sài Dật và Sài Tịnh.”
“Cha con bọn họ…”Nam Cung Yến nghe như là hiểu ra, khẽ nhếch môi tỏ vẻ gian ác.
“Trưởng công chúa làm như vậy là tốt rồi.” Tô Tinh Trúc ghé sát
vào bên tai Nam Cung Yến nói, “Lấy cớ hoàng thượng bệnh nặng khó qua khỏi, triệu Sài Dật vào kinh thương nghị việc lập vương
trữ, chuyện này trọng đại, Sài Dật nhất định không thể thoái
thác. Thân thể ông ta ngày càng lụi bại, cháu trai và cháu dâu
không có ở đây, con gái Sài Tịnh nhất định sẽ đi theo chăm sóc. Hai người bọn họ vừa vào hoàng cung, nhất định có thể dùng
họ để uy hiếp giao ra binh quyền, nhanh chóng quay về. Nếu vị
Sài thiếu chủ nguyện ý bỏ mặc tính mạng của thúc phụ và
đường muội, đó chính là bất nhân bất nghĩa, Lý Trọng Nguyên
cũng sẽ không bỏ qua, từ đó… Nhất định là không thể chịu nổi
kích động rồi.”
“Sao ngươi có thể nghĩ được như vậy chứ?” Nam Cung Yến vừa
ngạc nhiên lại vui mừng nhìn Tô Tinh Trúc tỏ vẻ trấn định nói
ra chuyện này: “Thật sự là không còn gì tốt hơn. Giam lỏng Sài Dật và Sài Tịnh, Sài Chiêu hẳn không còn đường tiến lui, dù
sao cũng sẽ thảm bại.”