.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Sài Chiêu khẽ hôn lên đôi mắt sưng đỏ của nàng, nhấc bổng nàng lên rồi
đặt xuống giường, thì thào: “Hôm nay nàng bị ngã xuống ngựa, không biết
có bị thương chỗ nào không. Để ta xem cho nàng...”
Nhạc Hoành nằm im không nhúc nhích, nhìn phu quân đang cúi người dán sát vào mình. Đôi mắt sáng của y thoáng ẩn hiện khát vọng nóng cháy. Mỗi một lời mà y
thốt ra, dường như đều mang theo ma lực khó có thể kháng cự.
Sài
Chiêu tháo giày của Nhạc Hoành ra rồi nhẹ nhàng cởi đôi tất bó chân. Bàn chân ngọc thon thả, nõn nà bị bảo phủ bởi bàn tay to lớn của y. Sài
Chiêu hôn lên mắt cá chân nàng rồi từ đó hướng dần lên trên, vén làn váy của nàng lên, hôn lên đùi ngọc của nàng. Như chạm vào sợi bông mềm mại
vừa hái đầu thu, chỉ muốn vùi mình vào cảm giác êm ái mê người ấy, mãi
mãi không muốn thoát ra.
Nhạc Hoành đề mặc y hành động, mình thì
khép hờ mặt lại, chỉ thấy một cảm giác thỏa mãn khó mà tả được. NHạc
Hoành khẽ nhúc nhích ngón tay, định kéo bàn tay của phu quân. Sài Chiêu
lập tức lồng bàn tay mình vào tay nàng, thân mình thuận thế đè lên người nàng, dán sát vào chiếc cổ trơn mềm như tơ lụa, kiên nhẫn hôn lên từng
tấc da thịt, không muốn bỏ sót chỗ nào.
Đêm nay, y có sự dịu dàng đúng mực, mỗi một động tác đều cẩn thận hơn mọi khi. Cơ thể rắn chắc
hòa vào cơ thể nữ tính mềm mại, hai người không hẹn mà cùng thở dốc, cố
nén cơn say tình đang trào dâng.
“A Hoành, ôm ta đi.” Sài Chiêu ra lệnh bằng chất giọng khàn khàn. “Ôm lấy ta.”
NHạc Hoành buông chăn mền mềm mại ra, ngọ nguậy ôm lấy chàng trai phía trên, ngón tay vô tình quẹt qua những giọt mồ hôi sau tai y rồi tạo thành một mảng mồ hôi trên tấm lưng trần của y.
Vầng trán ướt đẫm mồ hôi
của họ cũng kề sát nhau. Sài Chiêu ôm NHạc Hoành, xoay người một cái.
NHạc Hoành bị sự thay đổi tư thế bất ngờ này làm cho thét lên khe khẽ.
Sài Chiêu từ dưới nhìn lên, ngắm thê tử đang hoảng hốt của mình. Y lấy một
lọn tóc đen của nàng, nghịch ngợm quẹt lên lồng ngực mình, đỡ lấy hông
nàng bắt nàng phải động đậy. NHạc Hoành rất xấu hổ. Nàng vừa biết đến
chuyện này không lâu, làm sao biết còn có tư thế này.
Sài Chiêu
nở một nụ cười đắc ý vì chuyện xảy ra đúng như dự liệu. Y nâng người
nàng lên rồi từ từ đặt xuống. Đôi má đào của NHạc Hoành đỏ bừng lên,
nhưng cũng đành học cách lắc lư. Chả bao lâu, nàng đã không ngừng thở
dốc, như không chịu nổi nữa.
Sài Chiêu làm sao nỡ để nàng vất vả
như thế. Y hít sâu một hơi rồi đặt NHạc Hoành xuống bên dưới thân mình.
Không đợi nàng kịp kêu ra tiếng, đôi môi son đã bị y phong kín, nàng chỉ biết nức nở nghẹn ngào theo khoái cảm mà phu quân mang lại.
Động tác yêu thương ngày càng mãnh liệt. Thấy trong mắt NHạc Hoành ánh lên
vẻ thỏa mãn, Sài Chiêu biết nàng sắp đến cực hạn bèn nhấc khẽ người nàng lên, thì thầm: “A Hoành, theo ta, chúng ta cùng nhau...”
“Ưm...” Âm thanh khe khẽ kia lại giống như liều thuốc độc. Sài Chiêu khẽ run
rẩy gầm lên một tiếng rồi ôm chặt lấy thê tử, cùng nhau lên chốn vu sơn.
Cơn thở dốc qua đi, Sài Chiêu mới lưu luyến xoay người qua, sờ soạng dưới
gối của NHạc Hoành, lấy chiếc khóa vàng kia ra, vuốt ve nó với vẻ nâng
niu.
NHạc Hoành nghiêng người, chống đầu nhìn y, đưa tay chạm vào hoa văn trên chiếc khóa vàng, cố tình nói: “Suýt nữa là ta đã ném nó
đi.”
“Nàng không nỡ đâu.” Sài Chiêu cười khẽ. “Nàng đã nhận đồ
của ta thì từ ngày đó, nàng cũng đã cho rằng mình là người của Sài gia.”
NHạc Hoành thấy mình bị y nhìn thấu thì hậm hực hừ một tiếng, sau đó nháy
mắt nói: “Năm đó chàng nói trên người không có vật gì khác, chỉ có chiếc khóa vàng này có thể trao cho ta làm tín vật. Nó... là do ai để lại cho chàng?”
“Là của mẹ ta.” Đôi mắt xám bình thường vinh nhục cũng
không lay động được nay có vẻ đau buồn. “Nó cũng là thứ duy nhất còn lại của Sài vương phủ. Khóa vàng đồng tâm – Vĩnh kết đồng tâm. Cha mẹ ta
như thế, chúng ta cũng vậy. Ta trao nó cho nàng tức là đã nhận định nàng là thê tử của ta. Đời này kiếp này, chỉ có mình nàng. Năm đó là vậy,
bây giờ cũng vậy. Tương lai... tất nhiên cũng vậy.”
“Vậy...” NHạc Hoành nhìn vào mắt Sài Chiêu. “Nếu ta thật sự không còn trên đời này, chàng... cũng sẽ không bao giờ lấy vợ sao?”
“Phụ nữ trong thiên hạ nhiều không kể xiết.” Sài Chiêu nắm chặt chiếc khóa
vàng trong tay. “Nhưng trong lòng ta, chỉ có một mình thê tử NHạc
Hoành.” Nói xong nhét chiếc khóa đồng tâm vào tay NHạc Hoành. “Hằng ngày nàng phải mang nó theo. Ta cần nó trói chặt nàng lại, không để nàng rời khỏi ta một chút.”
“Khóa vàng đồng tâm – vĩnh kết đồng tâm...”
NHạc Hoành khẽ lặp lại. Nàng nhớ đến món quà hôn lễ mà mình góp tiền mua tặng Ân Sùng Húc và Mục Dung – lúc ấy nàng chỉ biết khóa vàng là thứ
may mắn cát tường, đại ca tốt với nàng như thế, dù nàng không thích Mục
Dung thì cũng nên thử nhiệt tình với nàng ta... Thế xem ra, món quà ấy
cũng không tồi.
Sài Chiêu bỗng cảm thấy vai nằng nặng. NHạc Hoành đã bất giác ngủ mê mệt. Sài Chiêu cúi người hôn lên đôi môi nàng, ôm cơ thể mềm mại của nàng chui vào trong chiếc chăn ấm áp.
———
Hoàng cung tại Huy Thành – Kinh đô của Đại Chu.
“Trưởng công chúa.” Người hầu bước nhanh tới bẩm báo: “Sài vương gia đã vào cung rồi.”
“Cái thân già của lão ta cũng nhanh thật đấy chứ.” Nam Cung Yến tặc lười.
“Mới đó mà đến rồi? Sài quận chúa có đi theo ông ta không?”
“Bẩm công chúa.” Người hầu lắc đầu trả lời. “không thấy quận chúa theo bên cạnh...”
“Sài Tịnh không theo vào kinh?” Nam Cung Yến đè mạnh chiếc bàn. “Mà thôi, bản cung đi gặp ông ta trước đã.”Trong điện Trạch Thiên vắng vẻ, ngai vàng chạm hình rồng đặt ngay chính giữa
không có ai ngồi. Sự im lặng đáng sợ khiến cho các đại thần đều cảm thấy thấp thỏm không yên.
Thái phó Lạc Tân huých nhẹ cánh tay của
thái úy Tô Thụy Thuyên, nói nhỏ: “Mấy ngày nay có nghe tin hoàng thượng
đỡ hơn chưa? Lão phu đã nhiều ngày không gặp hoàng thượng rồi.”
Tô Thụy Thuyên cụp mắt xuống, nói: “Thái phó ngài còn không biết thì sao ta biết được?”
“Có lẽ nào...” Lạc Tân nghi hoặc. “Nghe nói con gái ông mỗi ngày đều vào
cung, hàng ngày gặp được công chúa, chả lẽ lại không biết bệnh tình của
hoàng thượng thế nào?”
Tôn Thụy Thuyên lườm một cái, nói rất tự
nhiên. “Tiểu nữ chẳng qua là vào cung an ủi trưởng công chúa đang ưu tư, còn những chuyện khác công chúa không nói, sao Tinh Trúc nhà ta lại dám hỏi nhiều. Sài vương gia cũng đã từ Vân Đô chạy về đây, những người
khác mấy ngày
tới chắc cũng lần lượt kéo về... Haiz, mệnh là do trời
định. Thái phó, ta và ông... cứ nghe theo mệnh trời vậy!”
Lạc Tân tuy có nhiều lời muốn hỏi nhưng lại không hỏi được gì, tằng hắng một tiếng rồi không nói gì nữa.
Sài Dật tuy gấp rút lên đường, sắc mặt đầy vẻ mệt mỏi n tư thái vẫn uy
nghi, những nếp nhăn trên mặt vẫn khí khái như xưa. Tô Thụy Thuyên dè
đạt liếc nhìn Sài Dật một cái rồi vội vã dời mắt đi không dám nhìn
thẳng.
“Trưởng công chú giá đáo!”
Sài Dật vung vạt áo theu hình mãng xà lên, quỳ một chân xuống. Nam Cung Yến từ tốn bước vào, mắt phưỡng khẽ liếc qua khuôn mặt rắn rỏi của Sài dật. “Sài vương gia quả
nhiên trung thành với Đại Chu, vừa nhận được thư khẩn của bản cung là
vội vàng đến kinh thành. Nhìn lại mười một vị thúc bá họ Nam Cung của ta mà xem... Đất phong cách kinh thành còn gần hơn Vân Đô nhiều, vậy mà
chẳng ai đến! Quả nhiên Sài gia mới chính là tấm gương của Đại Chu, cháu có thể mở mang bờ cõi, chú trấn giữ triều đình, quả là phúc của Nam
Cung gia ta, là may mắn của Đại Chu ta!”
“Thần... không dám nhận!” Giọng nói già nua của Sài Dật vang vọng khắp điện Trạch Thiên.
Nam Cung Yến khẽ vung tay áo ra hiệu cho Sài Dật đứng dậy nói chuyện. Sài
Dật thấy thấy mặt Nam Cung Yến mỉm cười, mặc chiếc váy lụa màu hồng
phấn, trong mắt dường như có ý cười thì trong lòng bất giác cảm thấy bất an.
“Sao không thấy Sài quận chúa cùng đến?” nam Cung Yến giả vờ lơ đãng hỏi. “Lần trước không gặp muội ấy, bản cung rất nhớ!”
“Dạo này Tịnh Nhi không được khỏe cho lắm, không tiện theo thần vào kinh.” Sài Dật trấn tĩnh nói.
“Ồ?” Nam Cung yến cười giận dữ. “Bản cung nghe nói Sài quận chúa của Vân Đô
có tiếng là hiếu thảo, sao lại sợ đường xá xa xôi mà không muốn theo hầu hạ cha mình chứ?”
“Có hiếu hay không, hoàn toàn không thể nhận
định bằng những gì nhìn thấy ngoài mặt.” Sài dật nhìn thẳng vào mắt Nam
Cung Yến. “Nghe theo lời cha mẹ là điều cơ bản nhất của đạo hiếu.”
Nam Cung Yến hừ khẽ một cái, vân vê chiếc khăn nói: “Bản cung cũng nghe nói cháu trai Sài Chiêu của ông thắng như chẻ tre, liên tục đoạt được sáu
châu, đã áp sát Thương Châu... Sài gia quân anh dũng khiến quân Lương
nghe thấy mà khiếp đảm...”
“Trưởng công chúa.” Thấy Nam Cung yến
nhàn nhã tán chuyện hết câu này đến câu kia, Sài Dật không kìm được nên
ngẩng đầu lên ngắt lời. “Lão phu muốn biết... sức khỏe của hoàng thượng
thế nào?”
“Hoàng thượng...” Nam Cung Yến khẽ cứng người, sau đó
thở dài: “Lúc tốt lúc tệ, thật sự rất khó nói. Ta truyền Sài vương gia
vào đây cũng là vì chuyện này... Trước mắt những người khác còn chưa đủ, tạm thời chờ thương nghị sau vậy.”
“bản vương muốn gặp hoàng thượng một chút.” Sài Dật nói đầy khí phách.
Người hầu bên cạnh Nam Cung yến đều biến sắc, đồng loạt cúi đầu không dám
ngước mắt lên. Mười ngón tay thon dài của Nam Cung yến vò chặt chiếc
khăn, nhưng sắc mặt thì vẫn trấn tĩnh. “Đậu mùa cứ không chịu lên mủ,
hoàng thượng cũng bị giày vò mấy ngày nay. Đây là thời khắc then chốt,
bất cẩn chút thôi là ảnh hưởng đến tính mạng. Thái y đã căn dặn hoàng
thượng tuyệt đối không được gặp hơi lạ. bên cạnh chỉ có người hầu gần
gũ, người khác... đều không được gặp!”
Thấy cung điện chìm trong
sự im lặng đáng sợ, Tô Thụy Thuyên vội vàng nháy mắt với Lạc Tân. Lạc
Tân hiểu ra nên bước tới một bước, nói: “Sài vương gia không biết đấy
thôi, đúng là thái y đã dặn như thế, lão phu muốn gặp hoàng thượng mà
cũng không được.”
Thấy Sài Dật bán tín bán nghi, Nam Cung Yến cao giọng nói: “Sài vương gia, hoàng thượng là đệ đệ duy nhất của ta, ông
lo là... bản cung không chăm sóc người chu đáo sao?”
“Thần không dám!” Sài Dật cúi người xuống, nói.
“Nếu...” Nam Cung Yến nói với giọng sâu xa. “Sài Vương gia quan tâm hoàng thượng như thế, chi bằng ở lại trong cung đi. Chỉ cần hoàng thượng tốt lên một chút là sẽ triệu kiến ngài, được không?”
Tuy những lời này vốn
nằm trong dự liệu của Sài Dật nhưng nghe Nam Cung Yến rốt cuộc cũng nói
ra, ông ta vẫn hơi sửng sốt. “Không dám làm phiền trưởng công chúa phải
sai người lo liệu, dịch quán trong thành đã...”
Lời vừa nói ra,
Nam Cung Yến đã gạt đi. “Sài vương gia có bệnh trong người, lần này bên
cạnh không có cháu trai, cháu dâu bên cạnh chăm sóc, Sài quận chúa cũng
không theo bên cạnh, dịch quán đơn sơ, làm sao ta có thể để ngài chịu
khổ được. Đừng từ chối, bản cung sớm đã sai người chuẩn bị cho Sài vương gia.”
Thấy Sài Dật còn muốn từ chối, mắt phượng của Nam Cung yến khẽ nhếch lên. “Sài vương gia, ở lại trong cung, bàn chuyện cũng tiện
hơn nhiều. Vận mệnh của Đại Chu đang vào thời khắc then chốt, mong ngài
đừng từ chối nữa. Tất cả phải lấy đại cục làm trọng!”