.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Tuy trong lòng Ngô Hữu có chút sợ hệt nhưng bị nhiều người vây
quanh cũng đành phải đâm lao phải theo lao, cố gắng tỏ vẻ cứng
rắn nói: “Ngươi còn không sợ, ta sợ cái gì! Để cho ta xem coi Ân nhị
thiếu ngươi lợi hại đến mức nào.”
Trong lúc nói, Ngô Hữu đã giơ kiếm hướng phía Ân Sùng Quyết mà đâm tới, Ân Sùng
Quyết linh hoạt nghiêng người tránh luồng kiếm của hắn, thanh
kiếm chưa rút ra khỏi bao chặn đứng mũi kiếm lạnh băng của Ngô
Hữu nói: “Ngươi đi theo thiếu chủ nhiều năm nhất định cũng có
chút bản lĩnh, không cần phải giấu nghề, cứ việc ra tay với ta.”
Ngô Hữu bốc hoả, chiêu nào chiêu đó dốc sức mà đánh như là muốn
lấy mạng Ân Sùng Quyết. Ân Sùng Quyết lại bình tĩnh hoá giải
từng chiêu, tuy là lùi mấy bước nhưng lại không rơi vào thế hạ
phong.
Vân Tu ôm kiếm lạnh lùng quan sát hai người đang giao đấu, gặm mu bàn tay không nói lời nào… Như hắn thấy, thân thủ
của Ân Sùng Quyết vượt xa Ngô Hữu, nhưng mỗi chiêu xuất ra đều
là nhường nhịn. Vân Tu cảm thấy vô vị, hít mũi đang muốn xoay
người rời đi, nhưng nghĩ lại chuyện này cũng do mình mà ra,
giờ để mặc một mình Ân Sùng Quyết ở đây thì có vẻ không
nghĩa khí lắm. Suy nghĩ rối rắm một hời vẫn là dừng bước,
dựa vào thân cây nghiêng đầu nheo mắt quan sát.
“Ngô Hữu, đệ điên rồi sao!” Ngô Tá từ xa chạy tới phẫn nộ quát. “Trong quân mà đệ cũng dám làm càn như vậy?”
Nghe thấy tiếng của đại ca, Ngô Hữu gắt gao dừng chiêu, cứng đờ người thở gấp nói: “Đại ca, là hắn...”
Ngô Tá liếc mắt nhìn thấy kiếm của Ân Sùng Quyết còn chưa rút
khỏi vỏ, bước nhanh giật lấy kiếm trong tay đệ đệ ném xuống
đất, chỉ vào Ân Sùng Quyết nói: “Bộ dáng của người ta thế
này mà dám bảo là muốn gây chuyện với đệ sao?”
Ân Sùng
Quyết khẽ xoay cầm chắc kiếm, đến gần Ngô Tá vỗ vỗ vai hắn
nói: “Ngô tướng quân đừng nóng giận, đệ đệ huynh khí huyết dâng
trào không tránh khỏi manh động. Đều là người một nhà cả, xong rồi cho qua đi.”
Ngô Tá ôm quyền nói với Ân Sùng Quyết: “Đệ đệ không hiểu chuyện, nhiều lần mạo phạm Ân nhị thiếu, ngài đại nhân đại lượng, mong rằng không chấp nhặt với đệ ấy.”
Ngô Hữu
thấy đại ca không đứng về phía mình, vội vàng nói lớn: “Ân
Sùng Quyết ta biết ngươi có tình ý với thiếu phu nhân. Thiếu chủ không biết tung tích, ngươi cùng thiếu phu nhân to nhỏ tính toán… ai mà biết được có phải hai ngươi hợp mưu… sớm đã gây bất lợi
cho thiếu chủ rồi.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt quân sĩ vây quanh đều đại biến, không ngừng thì thào to nhỏ.
Không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở, mặc
dù Vân Tu vẫn nheo mắt bất động, nhưng bàn tay đã lần về phía
chuôi kiếm.
Vẻ mặt Ân Sùng Quyết vẫn trấn định, thấy Ngô Tá đang định thanh minh mấy câu cho đệ đệ, mũi kiếm của Ân
Sùng Quyết đã thoát ra khỏi vỏ, nhanh như gió, Ngô Hữu còn chưa kịp phản ứng, đã thấy cổ lạnh thấu xương, liếc mắt một cái
đã thấy mũi kiếm lạnh thấu xương đang kề ở yết hầu mình.
“Ân nhị thiếu… có chuyện gì cứ từ từ nói…’’ Ngô Tá thử giơ tay đẩy đệ đệ ra.
“Ngô Hữu.” Đáy mắt Ân Sùng Quyết tràn đầy sát khí khiến người ta
sợ hãi, Ngô Tá mới liếc mắt một cái đã chần chờ rút tay về
không dám manh động. “Chỉ bằng những lời ngươi vừa nói, cho dù
giờ phút này ta một kiếm giết ngươi cũng không oan.”
Ngô Hữu càng lúc càng lạnh người, động cũng không dám động, cắn môi run rẩy không thốt lên lời
Ân Sùng Quyết ghé sát vào tai Ngô Hữu, hạ giọng như tiếng muỗi
vo ve chỉ có Ngô Hữu mới nghe được. “Câu nói kia của ngươi, nếu
là truyền ra ngoài… Ngô Hữu ngươi có tin không, người muốn ngươi
chết còn nhiều nữa, thiếu chủ nhà ngươi cũng nằm trong số đó
phải không?”
Ngô Hữu tuyệt vọng nhìn huynh trưởng sợ hãi nói: “Đại ca, đại ca cứu đệ!”
Ân Sùng Quyết không nói gì, con ngươi sâu thẳm lướt quan binh sĩ
lớn nhỏ đứng xung quanh, làm như không có chuyện gì vuốt cằm
tự nhiên cười, rút kiếm tra vào bao xoay người rời đi. Đi ra ngoài
vài bước mới xoay người dừng lại nói: “Vân tướng quân, ngươi còn
muốn lưu lại?”
“Ta?” Vân Tu giật mình ngáp một cái. “Ngươi làm vỡ mộng đẹp của ta. Đi thôi.”
Hai người này không nói gì tiêu sái bước đi, Vân Tu nhịn không được nói: “Ân nhị thiếu quả là người thông minh.”
“Thế sao?” Ân Sùng Quyết làm bộ như không hiểu nói: “Nói nghe thử coi.”
Vân Tu không chớp mắt nói: “Ngươi giáo huấn Ngô Hữu nhưng vẫn không
rút kiếm cho dù chuyện này có đến tai thiếu chủ, bất quá ngươi
cũng là tự vệ mà thôi, vẫn không phạm vào quân quy, người bị
phạt cũng chỉ có Ngô Hữu mà thôi. Tính toán như vậy, không
tồi.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Ân Sùng Quyết cười nói: “Ta là sợ, kiếm của ta một khi thoát ra thì khó có thể bảo toàn tính mạng của Ngô Hữu, chuyện đó không tốt lắm. Mặt khác, ngươi
nhìn Ngô Hữu cũng không vừa mắt, ta thay ngươi giáo huấn một
chút, ngươi phải cám ơn ta một tiếng đó.”
“Ngươi nói gì với Ngô Hữu thế?” Vân Tu vô thức hỏi: “Sao có thể doạ hắn đến như vậy?”
“Ta nói...” Ân Sùng Quyết nhếch môi cười nói. “Ta nói, Ngô Hữu ngươi
dám thêm một câu, ông nội Vân của ngươi sẽ lấy mạng ngươi trước
ta. Chung quy cũng là Vân Tu ngươi doạ đến hắn thôi.”
Vân Tu cười khan hai tiếng ôm kiếm, bước nhanh để Ân Sùng Quyết tụt
phía sau. Ân Sùng Quyết cũng không vượt qua, bản thân vẫn thong
thả bước đi, khoé môi xẹt qua một nụ cười đầy ẩn ý.
“Ân Sùng Quyết ta biết ngươi có tình ý với thiếu phu nhân. Thiếu
chủ không biết tung tích, ngươi cùng thiếu phu nhân to nhỏ tính toán… ai mà biết được có phải hai ngươi hợp mưu… sớm đã gây bất lợi cho thiếu chủ rồi.”
“A Hoành.” Ân Sùng Quyết cười khẽ
cúi đầu xuống: “Vẫn còn có người nghĩ ta và muội như vậy…”
nghĩ đến đây Ân Sùng Quyết liền cười thành tiếng: “Nếu nhị ca
thực sự muốn muội, vậy muội có thể trở về bên cạnh nhị ca
hay không?” Dừng một lát, ý cười cứng lại trên mặt Ân Sùng Quyết. “Sẽ không… muội sẽ không cần nhị ca nữa. Cho dù nhị ca không tin
muội thực lòng muốn đi theo Sài Chiêu, nhưng cốt nhục trong bụng muội có thể là giả sao? Duyên phận như vậy, nhị ca không tin
không thắng được số mệnh…”Trăng rằm treo cao rồi vội vàng ẩn
vào tầng tầng mây xám không thấy bóng dáng, sâu trong rừng rậm, Nhạc Hoành ngồi bệt bên cạnh tảng đá lớn, thấy trăng rằm lẩn trốn, liền lấy từ trong ngực ra chiếc khoá đồng tâm, yêu quý
vuốt ve chữ viết bên trên, đưa đến bên môi hôn khẽ.
“Sài
Chiêu, có phải bây giờ chàng đã ở Huy Thành hay không…” Nhạc
Hoành khẽ lẩm bẩm: “Nhạc Hoành ta không cần cẩm tú sơn hà,
chỉ mong chàng bình an trở về, bên nhau cả đời.”
“Nếu
thiếu
chủ nghe được những gì cô nói, nhất định sẽ rất vui
mừng.” Vân Tu đến gần Nhạc Hoành, thấy nàng nắm chặt khoá
đồng tâm của Sài Chiêu, khẽ cười nói: “Ở Tuy Thành thiếu phu
nhân suýt nữa thì bán nó rồi, kỳ thật nó đã sớm là bảo bối trong lòng cô từ lâu rồi.”
Nhạc Hoành cất đồ trên tay đi, ngước mắt nhìn về phía quân doanh nói: “Vừa rồi thấy ồn ào,
có phải lại có chuyện gì làm loạn không?”
“Quân sĩ cãi
nhau mà thôi, một đám người thô lỗ, đều giải quyết xong
rồi.”Vân Tu ngẩng đầu nhìn trời đêm tối đen, lẩm bẩm: “Ban ngày
trời nắng đẹp, sao ánh trăng sáng vằng vặc nhoáng cái đã không
thấy tăm hơi đâu rồi?”
“Ngươi lên đó hỏi chút xem sao?”
Nhạc Hoành trêu ghẹo, thấy Vân Tu làm như không nghe thấy, lại
cười nói: “Vân Tu ngươi cũng lớn tuổi rồi, sao không tìm cô nương nào đó mà thành thân đi?”
“Ta?” Vân Tu ngẩn người, giơ tay
che môi khẽ ho một tiếng: “Ta lãng tử một mình, cưới ai lại
thành hại người ta, không bằng độc thân tiêu diêu tự tại đi.”
“Thật như thế sao?” Nhạc Hoành nửa tin nửa ngờ khẽ lắc đầu: “Vân Tu
là người tình nghĩa sánh ngang trời, nếu thật sự thích ai, sao
lại có chuyện đem hoạ đến cho người ta, nhất định là thật
lòng thật dạ, cả cuộc đời không sầu lo.”
Vân Tu nhìn trời
cười to nói: “Thiếu phu nhân thật sự là để ý đến ta rồi. Không dối
gạt thiếu phu nhân, ta lớn bằng này tuổi, cũng chỉ hợp mắt có
hai nữ tử.”
Mắt Nhạc Hoành sáng lên, khẽ nghiêng người có vẻ hứng thú hỏi: “Hai người? Hai vị nào thế?”
“Cô thật sự muốn biết?” Vân Tu nhíu mắt nói.
“Nói mau nói mau!” Nhạc Hoành vội la lên.
Vân Tu buông bàn tay bên miệng xuống, bình tĩnh vô tư nói: “Một người là thiếu phu nhân cô đó.”
“Ta?” Nhạc Hoành mở to hai mắt nhìn.
Vân Tu không có nửa phần né tránh, tiếp tục thực lòng nói: “Tôi
đi theo thiếu chủ hơn mười năm, chưa từng thấy trong mắt thiếu chủ
có nữ nhân nào, chỉ có một mình cô khiến cho thiếu chủ nhớ
mãi không quên. Tôi cũng hiếu kỳ rất lâu rốt cuộc cô là nữ tử như thế nào. Nếu bàn về quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh
thành, thiếu phu nhân có lẽ không phải là người nổi bật trong số
đó, nhưng nói về bản lĩnh và khí khái thì thiên hạ này không
có nữ tử nào so được với cô. Thiếu phu nhân như vậy không khỏi
khiến tôi vài phần kính trọng.”
Nhạc Hoành nghe hắn nói
xong, lúc này mới khẽ thở ra, cố gắng nhịn cười nói: “Còn
một người nữa đâu? Ta có biết hay không?”
Vân Tu nhất thời yên lặng, khuôn mặt cương nghị thế nhưng cũng nóng lên, chần chờ rồi nói: “Cô có biết đấy.”
“Ta biết sao?” Nhạc Hoành vội đứng dậy bước đi mấy bước nói:
“Ngươi đừng nói, để ta đoán xem. Nữ tử mà ta biết cũng không
tính là nhiều, chẳng lẽ…” Nhạc Hoành ngộ đạo đứng thẳng
người, cúi đầu giơ tay chỉ vào Vân Tu: “Thì ra là cô ấy.”
Mặt Vân Tu đỏ lên, cụp mắt liếc trộm Nhạc Hoành, sau không đếm xỉa nữa ngẩng đầu lên nói: “Tôi người ngay thẳng, chưa bao giờ có
ý nghĩ không an phận, không có gì phải sợ phải xấu hổ hết.
Lần đâu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã cảm thấy cô ấy tốt thực
sự, còn hơn trăn ngàn lần mấy cô nương phấn son ngoài đường… Chỉ tiếc...” Vân Tu buồn bã, hạ thấp giọng nói: “Cô ấy không thích
kẻ lỗ mãng như ta…”
Nhạc Hoành nhìn mặt Vân Tu đầy vẻ
thăm dò, đường nét tuấn tú nhíu chặt lại khó có thể giãn ra, bản thân nàng chưa bao giờ gặp phải nam nhân kiêu ngạo cô độc
nào mà lại non nót như trẻ con vậy.
“Ta là kẻ cô độc
một mình lớn lên, không có vướng bận, trên người không có chút
dư thùa nào, trờ bỏ chém chém giết giết, chữ nghĩa cũng không biết được mấy từ…” Vân Tu tự an ủi nói: “Tất nhiên cô ấy cũng không để ý đến những thứ đó, cũng đối đãi ta như những người
thân khác… nhưng… cũng chỉ có thể giống họ thôi.”
“Cô ấy…” Nhạc Hoành thấp giọng hỏi: “Cô ấy biết không?”
Vân Tu thở dốc nói: “Với cái tính gần giống cô của cô ấy thì có thể nhận ra sao? Không nhận ra thì không nhận ra đi, với cái
tính của cô ấy nếu mà biết được thì ngay cả nhìn cũng không
thèm liếc mắt nhìn ta một cái, khi đó ta đây thảm rồi.”
“Tính tình giống ta sao?” Nhạc Hoành nhíu mi nói: “Hai chúng ta tính tình thế nào?”
“Chính là...” Vân Tu cười hắc hắc nói: “Tức là khi thiếu chủ bày tỏ
thích cô ra mặt thì cô mới hiểu được lòng của người. Bằng
không sơ ý không nhìn ra gì cả…”
“Là thế sao…” Nhạc Hoành khẽ thì thào: “Ta và quận chúa đều như vậy sao…”
Mặt Vân Tu dần dần tán đi, trăng rằm lại nửa ẩn nửa hiện, ánh lên vẻ mê hoặc của Vân Tu và Nhạc Hoành. Nhạc Hoành không khỏi
nắm chặt bàn tay phải… Nàng còn nhớ rõ ngày đó Ân Sùng Húc lo
lắng phủ bàn tay thô ráp của mình lên tay nàng…
Đại ca...