.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
Trong phòng ngủ
Sài Chiêu đắp chăn cho Nhạc Hoành, lại
cúi đầu cọ cọ vào hai gò má ửng hồng của nàng, rồi lại chui vào trong chăn kéo nàng ôm vào lồng ngực.
“Có phải nên nói với ta chuyện… chuyện Lý Trọng Nguyên.” Sài Chiêu khẽ nói.
“Chuyện gì?” Nhạc Hoành làm bộ như không hiểu nói: “Chuyện gì của phò mã gia?”
“Còn định gạt ta?” Sài Chiêu khẽ bóp hai má nàng. “Chịu bao oan ức cũng không muốn nói với phu quân sao?”
“Nhất định là Vân Tu!” Nhạc Hoành ảo não nói: “Cái tên miệng rộng
đáng đánh kia, rốt cuộc ai mới là chủ của hắn chứ?”
“Nàng đừng trách hắn.” Sài Chiêu cười nói: “Hắn cũng là không đành lòng
nhìn nàng phải nhẫn nhịn, lần này Trọng Nguyên phản ứng cho
dù không sai, nhưng...” Sài Chiêu không cười nữa. “Có một số việc
cũng không tránh khỏi quá đáng… Còn cả Ngô Hữu không biết giữ
mồm miệng…”
“Thôi bỏ đi…” Nhạc Hoành ngắt lời nói: “Nam tử
khó tránh khỏi lỗ mãng, bọn họ nhiều ngày không được gặp chàng, nóng lòng cho nên có chút hàm hồ rồi cũng thôi. Ngày mai ta phải dạy dỗ Vân Tu mới được, lại dáng mách lẻo với chàng… thật sự là không ra sao cả.”
“Với đầu óc của Lý Trọng Nguyên.” Mắt
Sài Chiêu loé lên tia lạnh lẽo. “Khi hắn nhận được mật chỉ của
Nam Cung Yến hẳn là đã đoán được bảy tám phần. Nhưng vẫn cố
tình từng bước ép tới, thậm chí cự tuyệt xuất binh trợ giúp
Ân Sùng Quyết đánh hạ Ung Thành… nguyên nhân là vì sao?” Sài
Chiêu cười lạnh nói: “Đó là vì bất mãn với chuyện ta và thúc phụ giấu giếm hắn.”
Thấy Nhạc Hoành không nói gì, Sài Chiêu tiếp tục nói: “Tại sao công chúa cũng không muốn nói cho phu quân của
mình biết chuyện này? Bản tính của Lý Trọng Nguyên trời sinh
hay lo nghĩ, hơn nữa lại hay đa nghi, trong quân có chút rung chuyển
cũng là chuyện tốt, mật thám kia trông thấy báo đi, cũng có thể
làm cho quân Lương buông lỏng đề phòng, thực sự cho rằng Sài gia ta nội chiến đại loạn, lung lay sắp đổ. Rõ ràng Lý Trọng
Nguyên đã nghĩ tới điều này, nhưng vẫn làm càn, ép Ân Sùng
Húc phải ra mặt, lại thiếu chút nữa hại Ân Sùng Quyết phải
bỏ mạng ở Ung Thành.”
“Trong lòng có bất mãn cũng là
chuyện thường tình.” Nhạc Hoành kéo tay Sài Chiêu. “Dù sao, hắn
cũng là con rể của thúc phụ… Thúc phụ, chỉ có một người con gái
mà thôi.”
Sài Chiêu hiểu ý xoa xoa tay Nhạc Hoành, dán
vào ngực mình nói: “Tất nhiên ta hiểu được nỗi khổ tâm của
nàng, cũng biết nên làm thế nào. Chuyện trước đây ta có thể
coi như không biết, cũng không muốn biết. Chỉ cần từ nay về sau
Lý Trọng Nguyên an phận thủ thường, A Hoành cũng đã nói, hắn
là con rể của thúc phụ, cho dù thế nao, ta cũng không bạc đãi
hắn.”
Nhạc Hoành âm thầm thở phào một hơi, vùi đầu vào
ngực Sài Chiêu thấp giọng nói: “Giờ Tý cũng qua lâu rồi, chàng còn không buồn ngủ sao?”
“Không buồn ngủ.” Sài Chiêu ôm
thê tử trong ngực ôm càng chặt hơn. “Xa nàng lâu ngày, tâm tư đều muốn nói hết với nàng, A Hoành nói chuyện với ta tiếp đi...”
Nhạc Hoành tức giận lắc đầu, ậm ừ nói: “Để mai rồi nói…”
Sài Chiêu khẽ lướt lên tóc bên vành tai nàng không nói nữa, hai người ôm nhau ngủ.
Sau vườn.
Vân Tu nhớ lại thời gian còn ở gần Sài Tịnh, khó tránh khỏi
cũng có chút phiền muộn cô đơn, cụp mắt đang muốn rời đi, mới
đi mấy bước lại nghe được tiếng ngáy khe khẽ.
“Thiếu chút
nữa quên mất còn có ngươi ở đây.” Vân Tu dừng bước vội la lên,
đến gần Ân Sùng Húc đẩy đẩy hắn, thấy hắn đã say khó mà
tỉnh được cũng đành chịu.
Gió lạnh ập tới, rượu đã
uống không ít Vân Tu cũng có chút lạnh run, chà chà chân ngồi
xuống bên cạnh Ân Sùng Húc, miệng lẩm bẩm vài câu cũng cảm
thấy nhàm, hai mắt mới nhắm lại đã không muốn mở ra.
“Vân Tu, đừng bỏ chạy lên núi nữa.”
“Không bao giờ... bỏ chạy nữa, Vân Tu… Không bao giờ... rời khỏi quận chúa nữa.”
“Tịnh Nhi…” Bên môi Vân Tu nở nụ cười hạnh phúc, chìm vào ngủ say.
Giờ Tý đã qua, Ung Thành rộng lớn không một tiếng động, trăng sáng
bỗng ẩn vào trong mây khó mà tìm thấy, màn đêm dày đặc không
nhìn thấy năm ngón tay.
Thẩm Khấp Nguyệt dọn dẹp xong
đang định trở về phòng, thấy ánh trăng trốn đi, bên tai mơ hồ
có tiếng gió xẹt qua, không khỏi xoay người giương mắt nhìn xa…. Chân trời phía nam hình như có sao đổi ngôi, còn lưu lại tia
sáng lượn lờ không tán đi.
“Ca ca...”
Thẩm Khấp Nguyệt khoác thêm áo choàng, cảnh giác nhìn xung quanh, lặng lẽ đi vào trong màn đêm.
Trong ngối miếu đổ nát phía nam Ung Thành, một thân ảnh gầy yếu
tựa như đã đợi từ lâu, nghe thấy tiếng bước chân dè dặt phía
sau, không có xoay người mả nở nụ cười nói: “Cũng đã lâu không
gặp muội rồi, muội vẫn khoẻ chứ?”
Thẩm Khấp Nguyệt mở
lớn mắt, không tiếp tục đi về phía trước nữa, thấp giọng nói:
“Khó lắm mới thấy ca ca nhớ đến Khấp Nguyệt, Khấp Nguyệt còn
tưởng rằng vương gia và ca ca đều đã quên còn có muội rồi…”
“Sao có thể quên được?” Vô Sương chợt xoay người đến gần Thẩm Khấp
Nguyệt, đôi mắt tựa như diều hâu nhìn chằm chằm nữ nhân mảnh
mai xinh đẹp trước mắt, ngón tay xương gầy đã phất qua khuôn mặt nàng. “Không riêng gì ca ca, vương gia cũng không có ngày nào không
nhớ tới muội, nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp vô song của muội….”
Thẩm Khấp Nguyệt có chút hoảng sợ nhìn ánh mắt khiến người ta sợ hãi của Vô Sương: “Ca ca lúc này gọi muội về… là có chuyện gì
sao?”
Vô Sương tức giận dừng ngón tay đã chạm vào mặt
nàng, xiết chặt, hung hăng nói: “Vì sao Ân Sùng Quyết vẫn còn
sống?”
“Ân Sùng Quyết?”
“Tuyệt đối không thể như
vậy.” Đáy mắt Vô Sương rung động, nói: “Một tên kia chắc chắn
khiến hắn đi đời, vì sao Ân Sùng Quyết vẫn còn sống?”
“Ân
Sùng Quyết trời sinh khác người, tim của hắn, nằm ở bên phải.” Thẩm Khấp Nguyệt nâng ánh mắt như sao xa. “Không phải ca ca thất thủ, mà là… thế sự khó lường…”
“Đúng là như vậy?” Vô Sương khó có thể tin nói: “Thế gian thế nhưng thực sự có người như vậy!”
“Ung Thành đã mất.” Thẩm Khấp Nguyệt dè dặt nói: “Ca ca, huynh cùng
vương gia tính toán như thế nào? Khấp Nguyệt đã nghe nói… giang sơn
của Nam Cung gia đã thuộc về tay Sài gia, Sài Dật đã đăng cơ
xưng đế, Sài Chiêu được phong là Kỳ vương…”
Vô Sương giận dữ phất tay áo quát: “Chuyện đó ta sớm đã biết, không cần muội nhắc lại.”
Thẩm Khấp Nguyệt vội im lặng, lùi ra sau mấy bước không dám nhìn thẳng vào Vô Sương đang nổi giận đùng đùng.
Vô Sương yên tĩnh một lát, vẻ mặt nhăn nhó trong giây lát đã biến thành bình thản không gợn sóng, ánh mắt nhìn Thẩm Khấp
Nguyệt thật kỹ, cho dù là ngạo nghễ đứng thẳng lưng hay khúm
núm cũng vô cùng động lòng người, làm cho người ta không nỡ
làm thương tổn trái tim yếu ớt của nàng.
“Ca ca thực may
mắn năm đó đã nhặt muội về…” Vô Sương cúi người ghé sát vào hai gò má lạnh băng của Thẩm Khấp Nguyệt mang theo chút đùa cợt
mà cọ khẽ cằm nàng: “Khấp Nguyệt của ta giống như yêu mị, trong thiên hạ này ai nỡ tâm đẩy muội đi, ca ca tiếc nuối, vương gia
không buông được, người kia… Chắc hẳn cũng nhớ muội…”
Tim
Thẩm Khấp Nguyệt uỳnh một tiếng sợ hãi, nàng ghét cay ghét
đắng hơi thở này, nhưng lại không dám lùi bước chạy. “Khấp
Nguyệt … cũng chưa bao giờ quên ơn cứu mạng, nuôi dưỡng của ca
ca...”
“Vậy muội có trách ta chuyện ta dâng muội
cho vương
gia không?” Vô Sương ghé sát vào má bên kia của nàng, đôi môi khô
ráo muốn hô nàng.
“Khấp Nguyệt chưa bao giờ trách ca ca.”
Thẩm Khấp Nguyệt không cần nghĩ nói: “Vương gia cho Khấp Nguyệt
được hưởng cẩm y ngọc thực, cũng sủng ái có thừa Khấp Nguyệt,
Khấp Nguyệt chỉ có cảm kích ca ca, sao dám có nửa phần trách
cứ chứ?”
“Khấp Nguyệt của ta là người thông minh nhất
thiên hạ, nữ nhân hiểu chuyện nhất.” Vô Sương thở dốc buông môi
Thẩm Khấp Nguyệt ra, quay lưng nhìn về phía màn đêm vô tận, dừng một chút nói, “Nếu... Ca ca muốn muội tiếp cận gần hơn với người kia, muội có làm được không?”
“Lý Trọng Nguyên…” Thẩm Khấp Nguyệt khẽ lẩm bẩm cúi thấp đầu. “Ca ca muốn muội làm gì, muội liền nghe theo.”
“Thế sao?” Vô Sương có chút kinh ngạc nói: “Năm đó ca ca muốn dâng
muội cho Sở Vương, muội khóc mấy ngày không muốn rời khỏi ca
ca. Hiện giờ muốn muội cùng Lý Trọng Nguyên, muội đúng là
không có nửa phần kháng cự sao?”
Thẩm Khấp Nguyệt thản
nhiên cười nói: “Ban đầu Khấp Nguyệt nghĩ rằng có thể ở bên
cạnh ca ca cả đời này, nhưng ca ca muốn đem muội cho Sở vương,
cho nên Khấp Nguyệt tất nhiên không tình nguyện. Con người tựa
như cánh bèo, đi nơi nào cũng là giống nhau, ở bên cạnh Lý
Trọng Nguyên và vương gia thì có gì khác nhau? Ca ca nói xem có
đúng không?”
Vô Sương vừa lòng nói: “Khấp Nguyệt thông minh
như vậy, ca ca không biết phải vui mừng đến chừng nào.” Nói
xong, Vô Sương nhìn kỹ dáng người yêu kiều của Thẩm Khấp Nguyệt
nói: “Muội có thể nắm chắc Lý Trọng Nguyên sao?”
“Lý Trọng Nguyên cũng không ghét bỏ Khấp Nguyệt.” Thẩm Khấp Nguyệt nói thẳng.
“Không chán ghét..” Vân Tu gõ gõ đầu ngón tay. “Còn xa, chưa đủ gần…”
“Khấp Nguyệt không hiểu…” Thẩm Khấp Nguyệt cắn môi hỏi: “Ca ca, cho
dù ở bên cạnh Lý Trọng Nguyên thì có thể làm gì? Nghe Ngô gia
huynh đệ nói, Sài Dật phong nữ nhi là Vĩnh Lạc công chúa, Sài
Chiêu phong là Kỳ vương… nhưng không nhắc tới Lý Trọng Nguyên, hắn chỉ là một tên phò mã, một kẻ chỉ có thể dựa vào thê tử.
Hổ phù trong tay Sài Chiêu, Sài thiếu chủ uy danh át tiếng kẻ
họ Lý, chỉ sợ…” Thẩm Khấp Nguyệt thấp giọng nói, “Sau này thái
tử của Đại Chu cũng sẽ là Sài Chiêu!”
“Chưa hẳn vậy…
chưa hẳn vậy…” Vô Sương cười âm hiểm. “Nếu ca ca chỉ biết nhìn
đời như người bên ngoài, thì sao có thể ở cạnh vương gia lâu như vậy? Tất nhiên ca ca có thể nhìn ra điều mà người ngoài không
rõ, phòng ngừa chu đáo.”
Thấy dáng vẻ vẫn chưa hiểu lắm của Thẩm Khấp Nguyệt, Vô Sương tiếp tục nói: “Muội ở bên Lý
Trọng Nguyên lâu như, đã bao giờ nghe hắn nói về thê tử Sài
Tịnh chưa?”
Thẩm Khấp Nguyệt gật đầu nói: “Từng nói qua. Lý Trọng Nguyên nói... Sài Tịnh và hắn tình sâu nghĩa nặng,
chưa bao sờ ghét bỏ xuất thân hàn vi của hắn, nhưng mà…”
“Nhưng mà gì?” Vô Sương hỏi.
“Chẳng qua…” Trước mắt Thẩm Khấp Nguyệt thoáng lên khuôn mặt mang theo
vô hạn oán niệm của Lý Trọng Nguyên. “Nhưng Sài Tịnh là người
làm chuyện lớn, làm theo lý trí chứ không nghe tình cảm, so với đường
huynh Sài Chiêu còn tốt hơn so với phu quân là hắn.”
“Ha ha ha ha đúng lắm.” Vô Sương đắc chí cười lớn, trong đêm lặng càng trở lên quá dị. “Qủa nhiên là vậy.”
“Ca ca...” Thẩm Khấp Nguyệt như là hiểu ra. “Ca ca là muốn muội...”
“Nam tử tỏ ra oán hận thê tử của mình trước mặt nữ nhân khác, đó
là do oán hận chất chứa từ lâu, cũng nguyện đối đãi với muội như hồng nhan tri kỷ.” Vô Sương khẽ cười bóp bóp vòng eo mềm
mại của Thẩm Khấp Nguyệt. “Khấp Nguyệt biết rõ sở thích của
nam nhân, tất nhiên là hiểu chứ?”
Thẩm Khấp Nguyệt mờ
mịt lắc đầu. “Ca ca, Lý Trọng Nguyên rất yêu Sài Tịnh… Chỉ mong thê tử Tịnh Nhi cả đời an vui… Ta tận mắt nhìn thấy, thâm tình của y phát ra từ trong lòng, không giả được.”
“Tình thâm không
giả, có oán cũng không sai.” Vô Sương vuốt ve bờ vai Thẩm Khấp
Nguyệt. “Nhược điểm của Lý Trọng Nguyên quá mức rõ ràng, Khấp Nguyệt nhất định là nắm chắc mười phần, có phải không?”
“Vị Ân nhị thiếu kia và mấy người khác, tựa như có đề phòng với
muội, cũng chỉ có quận mã gia là thật lòng đối đãi.”
“Nếu… Thẩm cô nương thực sự là mật thám... Người có thể để mặc nữ nhân yếu đuối như cô ở trong lòng quân địch, hắn nhất định chưa từng thực sự quan tâm đến cô. Thẩm cô nương có thể bỏ chạy,
lại vì sao còn bán mạng cho người nọ? Thẩm cô nương, cô nói xem có phải không?”
“Khấp Nguyệt?” Thấy Thẩm Khấp Nguyệt lâu không nói gì, Vô Sương lại lên tiếng nói: “Muội có nắm chắc không?”
“Có” Thẩm Khấp Nguyệt nâng tầm mắt như sao xa, sóng mắt lưu chuyển cười như không cười. “Khấp Nguyệt nắm chắc.”
“Tốt.” Vô Sương đè mạnh vai nàng, hàm răng trắng ngà cắn mạng lên
vành tai mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói: “Không chỉ ở bên
cạnh Lý Trọng Nguyên… mà khiến hắn... phải si mê muội.”