.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
“Còn ai vào đây nữa?” bước chân Ngô Hữu cũng nặng nề hơn,
“Một người là công thần đoạt được Ung Thành, người còn lại
chỉ sợ sẽ đánh hạ Lương Đô.”
“Khấp Nguyệt ngu muội, nhưng
mà…” Thẩm Khấp Nguyệt quay khuôn mặt hồng hào nhìn thẳng Ngô
Hữu. “Khấp Nguyệt cũng biết, Ngô gia huynh đệ đều là gia tướng đi theo vương gia nhiều năm, năm xưa khi chống quân Lương cũng đã lập vô số công lao, nhất định là có bản lĩnh của bậc đại anh
hùng.”
“. . . Đại anh hùng. . .” Ngô Hữu lòng vốn đang ngập
tức giận bỗng đỏ bừng mặt, thấy tuyệt sắc giai nhân trước mặt thực lòng sùng bái chính mình thì hoảng hốt ngay cả nói
cũng lắp bắp: “Thẩm cô nương cười chê…cười chê ta…”
“Phò mã
gia cũng nói như vậy.” Thẩm Khấp Nguyệt cố chấp nói: “Ngô tướng
quân cùng Phò mã gia đều là bậc anh hùng thiên hạ nhất, công lao
chiếm được Ung Thành công Lương đều không nhỏ. Chẳng qua… trước
mắt vương gia chưa cho hai người cơ hội mà thôi.”
“Thẩm cô
nương nói không tồi.” Ngô Hữu gật đầu nói: “Nếu Vương gia cho ta dẫn quân công Lương, không phải ta khoe khoang, Ngô Hữu ta cũng có thể
lập công. Phò mã gia sao lại kém tên Ân Sùng Húc kia chứ?”
“Có chuyện mà Khấp Nguyệt còn chưa hiểu.” Thẩm Khấp Nguyệt mở lớn đôi mắt đen láy.
“Thẩm cô nương cứ nói.” Ngô Hữu bước chậm lại nói.
Thẩm Khấp Nguyệt chậm rãi nói: “Vương phi gọi Ân gia huynh đệ là đại ca, nhị ca. . . nhưng trước giờ mấy người ngài đều gọi cô ấy một
tiếng thiếu phu nhân, hiện giờ lại tôn làm vương phi. Vì sao Ân gia
huynh đệ bọn họ lại có thể giống như vương gia, gọi vương phi
là… A Hoành?”
Lời này vừa nói ra, Ngô Hữu đã cong môi khinh thường, hừ một tiếng lạnh lùng không nói gì.
Nhưng chỉ một chớp mắt này, Thẩm Khấp Nguyệt đã đoán ra được một
chút, thấy Ngô Hữu không có trả lời mình, tiếp tục nói: “Vương
gia gạt mọi người rời khỏi quân doanh đi Huy Thành, trừ bỏ vương phi
cùng Vân tướng quân cũng chỉ có Ân gia huynh đệ là biết chuyện
này, lại để cho Ân Sùng Húc đóng giả chính mình, ở trong soái doanh với vương phi nhiều ngày…. Đây chính là lòng tin sao? Khấp Nguyệt là một cô gái dốt nát, có lẽ mắt nhìn không đủ sâu,
nhưng Khấp Nguyệt vẫn thấy khó hiểu… Ngô tướng quân, chuyện này
rốt cuộc là vì sao?”
Căn bản Ngô Hữu không muốn nói nhiều
với nàng ta, nhưng nói đến Ân gia huynh đệ là máu huyết lại sôi trào, dừng một lát nói: “Bởi vì. . . vị vương phi này của chúng
ta, chỉ kém một chút, liền thành phu nhân của Ân Sùng Quyết.”
“Hả..” Thẩm Khấp Nguyệt có chút ngây ra. “Thì ra là thế. . .”
Miệng Ngô Hữu như cái loa đem tất cả mọi chuyện trước đây liên quan
đến Ân Gia Bảo nói cho Thẩm Khấp Nguyệt nghe, bàn tay nắm chặt
nói: “Thẩm cô nương lại nhắc ta nhớ tới chuyện trước đây, ngược lại ta cũng có thể nghĩ thông một chút, vương gia hậu đãi Ân
gia như vậy, cho Ân gia huynh đệ nhiều cơ hội… chỉ sợ cũng là
vì Ân Sùng Quyết chắp tay tặng vương phi cho ngài ấy thôi. Cứu
tiểu nữ Nhạc gia, về sau đổi lấy cẩm tú sơn hà. . .” Ngô Hữu
bỗng cười to mấy tiếng, Trong thiên hạ, cũng chỉ có Ân Sùng Quyết của Ân gia mới có thể làm được.”
Trước mắt Thẩm Khấp
Nguyệt hiện lên hình ảnh mấy ngày kia trong soái doanh, Ân Sùng
Húc nửa ôm Nhạc Hoành, bàn tay nắm cánh tay Nhạc Hoành, lưu
luyến ghé sát bên tai nàng, “A Hoành muốn viết gì, để ta giúp
nàng…”
Thẩm Khấp Nguyệt vẫn còn nhớ rõ dáng người oai
hùng của người nọ ôm Nhạc Hoành, rất dịu dàng, khó nén thâm
tình, tựa như quý trọng từng khắc từng giây ở bên cạnh nàng,
không bao giờ… muốn rời xa…. Tình yêu sâu sắc này, cũng chỉ có
Sài Chiêu.
“Hẳn là. . . Chính là Thiếu chủ. . .” Thẩm Khấp
Nguyệt cắn môi nói: “Cũng chỉ có hắn, mới đối xử với thiếu phu
nhân như thế. . .”
Nhưng không phải, chính Ân Sùng Húc ở trong soái doanh đã lừa gạt Thẩm Khấp Nguyệt nàng.
“Ân Sùng Húc…” Thẩm Khấp Nguyệt nhịn không được ngắt lời Ngô Hữu
có chút đăm chiêu nói: “Vậy hắn với vương phi lại là tình cảm
gì?”
“Hắn?” Ngô Hữu kinh ngạc nói. “Nhìn qua Ân Sùng Húc so
với đệ đệ hắn thì tốt hơn một chút, nhưng cũng là kẻ tầm
thường. Hắn cùng với Vương phi. . . chắc cũng là quen biết vậy. Ân Sùng Húc khúm núm e sợ cha hắn, ở đâu cũng bảo vệ chằm chặp đệ đệ bảo bối, với vương gia cũng là bộ dáng thật thà chất
phác hư tình giả ý… nhắc đến hai người này ta liền phiền
lòng.”
“Ngô tướng quân không muốn nói cũng đừng nói ra. Thẩm Khấp Nguyệt tự nhiên mỉm cười. “Khấp Nguyệt còn bận việc,
không quấy rầy tướng quân nữa.”
“Không quấy rầy đâu không quấy rầy đâu.” Ngô Hữu vội không ngừng xua tay nói: “Thẩm cô nương, soái
phủ có không ít người làm, chuyện của vương phi cũng không cần
cô động tay động chân, có thể sai nhiều hạ nhân mà. Cô nhìn thế nào cũng không nên làm việc nặng như nha hoàn, cũng đừng có…
khiến mình phải uỷ khuất.”
“Khấp Nguyệt nhìn giống ai chứ?” Thẩm Khấp Nguyệt hờn dỗi truy vấn.
“Giống. . .” Ngô Hữu nhất thời không biết nên nói như thế nào, do do dự dự nói. “Tóm lại là phong thái an nhàn. Đợi đến khi chúng tay quay về
Huy Thành sẽ nói với công chúa tìm cho cô một nơi tốt mà gả
đi.”
Thẩm Khấp Nguyệt cười xuỳ, khẽ nhún gối với Ngô
Hữu. “Làm phiền ngô tướng quân lo lắng rồi.” Nói xong liền khẽ bước rời đi.
Ngô Hữu nhìn chăm chú theo dáng người xinh đẹp động lòng của nàng ta, dụi dụi con mắt đã có chút mơ màng.
Huy Thành – kinh đô Đại Chu, trong hoàng cung.
Trong cung Vĩnh Hạng u ám, ánh nến mỏng manh lay động, Tô Tinh Trúc
nhíu mày nhìn chăm chú con đường nhỏ lát đá không thấy cuối,
nhớ lại cái đêm Sài Chiêu không mời mà đến kia, bên ngoài phủ
đệ nhà nàng ánh lửa cũng lay động đáng sợ như vậy, bộ dáng
khiến người khác không dám đến gần.
“Tô tiểu thư vì sao
không đi?” Cô cô Như Ý quản lý cung Vĩnh Hạng cầm đèn đi trước
dẫn đường, đi được mấy bước không thấy Tô Tinh Trúc đi theo liền quay đầu lại hỏi.
“Trưởng công chúa bị giam ở đây sao?” Tô Tinh Trúc ngoái đầu nhìn lại
Như Ý gật đầu nói: “Nơi này cũng coi như không tồi… Ăn mặc không
thiếu, cũng là nơi an tĩnh. Tô tiểu thư cô xem có đúng không?”
“Hoàng thượng nhân từ, công chúa khoan dung.” Tô Tinh Trúc hít một hơi thật
sâu nói: “Nam Cung Yến phạm phải sai lầm đáng chết, thế nhưng còn
được đối xử tử tế như vậy, coi như là phúc khí của nàng ta.”
“Tô tiểu thư cũng là người có lòng Bồ Tát.” Như Ý tự nhiên cười
nói: “Ngày xưa trưởng công chúa gây hoạ, bây giờ cô còn nhớ mà
đến thăm. Thúc bá Nam Cung gia đều cố gắng chạy khỏi Huy Thành
càng xa càng tốt, không một ai nghĩ muốn liếc mắt nhìn qua đứa cháu gái này, thật sự là thói đời lạnh bạc khiến người ta
đau lòng.”
“Để cho cô cô chê cười rồi.” Tô Tinh Trúc thản
nhiên nói: “Chúng ta vẫn nên đi nhanh đi thôi, đừng để lỡ dở công
việc của cô cô.”
Cung Vĩnh Hạng nhìn như tử địa, mỗi một
bước hạ xuống đều tạo nên tiếng vang khiến người ta sợ hãi,
tì nữ phía sau Tô Tinh Trúc mang theo hộp bát bảo, nơm nớp lo
sợ dán sát vào chủ tử mình.
“Đây, là nơi này.” Như Ý
chỉ vào cánh cửa đá đầy dây leo quấn quanh nói: “Nam Cung Yến ở ngay bên trong.” Khi xuay người rời đi, Như Ý nhìn hộp bát bảo
trong tay tỳ nữ lễ phép nói với Tô Tinh Trúc : “Tô tiểu thư mang thức ăn cho nàng ta? Công chúa có lệnh không được đối xử tệ
với Nam Cung Yến, cho nên nàng ta không đói dâu, Tô tiểu thư không
cần lo lắng làm gì.”
“Cũng chỉ là món điểm tâm bình
thường thôi, cũng không thể đến tay không được.” Tô Tinh Trúc
vuốt tóc bên tai nói: “Làm phiền cô cô rồi.”
Như Ý cẩn
thận đẩy cánh cửa đá nặng nề a, chỉ vào đằng trước nói: “Nô tỳ
không đi vào, sẽ ở bên ngoài đợi, khi nào ra Tô tiểu thư gọi nô
tỳ một tiến là được rồi.”
Tô Tinh Trúc cúi đầu đáp lại, hướng phía cung điện âm u đi tới.
Phòng lớn tối đen, gió thu lạnh rung, quỷ mị u ám, chân tỳ nữ mềm
nhũn thiếu chút nữa là lảo đảo ngã nhào trên đất, Tô Tinh
Trúc cả giận nói: “Đồ vô dụng, đi cẩn thận cho ta.”
“Nước chảy xuôi, dưới ánh trăng mặt sông phản chiếu lấp lánh; chân trời xanh, dưới dịch dương guồng nước vốc những giọt vàng…”
Trong phòng lớn có một nữ nhân đang khe khẽ ngâm thơ, tỳ nữ sợ tới
mức lòng bàn tay mềm nhũn, làm rơi đèn xuống đất.
“Quỷ! Tiểu thư, có quỷ!”
“Trong cung Vĩnh Hạng chỉ có người sống, không có quỷ.” Tô Tinh Trúc
bình tĩnh nhặt đèn lồng lên, cẩn thận thổi lên ánh lửa sắp
tắt. “Trưởng công chúa ở bên trong, còn không theo ta đi vấn an trưởng
công chúa.”
“Trưởng công chúa… hay lắm.” Tiếng ngâm thơ trong
phòng bỗng ngừng lại, cười lạnh nói: “Bản cung vừa mới còn nghe
tiện nhân ngươi mỗi một câu đều gọi Nam Cung Yến, mới đó mà đã thành trưởng công chúa rồi? Tô gia đúng là sinh ra nhân tài,
ngươi và cha ngươi đều giống nhau, cút, cút đi. Bản cung không
muốn nhìn thấy ngươi.”
“Cũng đã ở Vĩnh Hạng lâu như vậy,
trưởng công chúa sao vẫn còn tức giận đùng đùng thế?” Nghe thấy
tiếng mắng tức giận của Nam Cung Yến, Tô Tinh Trúc lại lại
không chần chờ do dự như khi ở ngoài cửa cung, cười dài đi vào
trong buồng, ngước mắt ý bảo tỳ nữ lấy nến ra châm trên giá
đèn đã sớm tắt ngấm, nhờ ánh lửa mới có thể thấy xương gò
má gầy nhô hẳn lên của Nam Cung Yến, nhìn như cái xác không
hồn.
Ánh sáng bất ngờ chiếu rọi khiến cho Nam Cung Yến trở tay không kịp, giơ hai bàn tay vốn đã chỉ như khúc xương khô lên
che hai mắt, khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ.
“Người bên ngoài đều
nói trưởng công chúa điên rồi.” Tô Tinh Trúc tay cầm ngọn nến ghé
sát vào khuôn mặt tái nhợt của Nam Cung Yến, “Nhưng theo Tinh
Trúc thấy… trưởng công chúa tuyệt đối không bị điên, nếu không
sao mà nhận ra ta được chứ?”
Nam Cung Yến
chậm rãi buông tay.
“Kẻ thù khắc cốt ghi tâm, sao bản cung có thể quên được. Cho dù bản cung có chết, thành quỷ cũng sẽ không quên các ngươi.”
“Trưởng công chúa nên oán hận chính là Sài gia, mà không phải Tô Tinh
Trúc ta.” Tô Tinh Trúc nhận lấy hộp bát bảo từ tay tỳ nữ đặt
lên bàn trà, mở nắp hộp ra ghé sát mũi vào ngửi ngửi. “Trưởng công chúa, có thơm hay không? Đều là mấy món mà đầu bếp của
Thái úy phủ mới làm hôm nay, mấy món này đều là món mà trưởng
công chúa thích nhất, ngài lại đây nhìn một cái đi.”
Nam Cung Yến khinh thường quay ngoắt mặt đi. “Mau cút đi cho ta.”
“Tinh Trúc tốn rất nhiều công mới có thể thuyết phục được cô cô
trông giữ Vĩnh Hạng cho ta đi vào đây, cũng chỉ muốn gặp trưởng công chúa một lần, bây giờ vừa mới gặp sao ngài đã muốn đuổi ta đi rồi?” Tô Tinh Trúc tỏ vẻ uỷ khuất, cầm một miếng bánh
khoai môn lên khẽ cắn một miếng, khiến cho nhiều mảnh vụn rơi
ra. “Trưởng công chúa ngài nếm thử chút đi?”
Nam Cung Yến nhắm
chặt hai mắt nói: “Bản cung không muốn gặp ngươi, từ nay về sau
ngươi cũng không cần tốn công làm gì. Sau này bản cung chính là một người điên bị giam trong cung Vĩnh Hạng, không thể sai khiến người khác, cũng sẽ không bị kẻ khác lợi dụng…”
Tô Tinh
Trúc cũng không đáp lại nàng, chậm rãi nuốt miếng bánh khoai
môn cuối cùng xong, khẽ phủi tay, lại cầm lên một miếng mứt
táo hoa quế.
Nam Cung Yến khinh thường nhìn bộ dáng dường
như không có việc gì của nàng ta, khẽ nói: “Tô Thái úy cùng ngươi vì Sài gia lập được công lớn như vậy, Thái úy vốn đã là quan
nhất phẩm, có có thể phong thưởng gì chứ? Nói cho bản cung
nghe xem coi, còn có ngươi nữa…” Đôi mắt đỏ rực như mặt trời
của Nam Cung Yến nhìn chằm chằm khuôn mặt ra vẻ thản nhiên của
Tô Tinh Trúc: “Sài Dật dù sao cũng phải phong ngươi làm quận
chúa chứ?”
Răng cắn chặt, mứt táo đỏ tràn ra mật ngọt,
tựa như máu tươi. Tô Tinh Trúc liếm những giọt mật ngọt mát,
nhìn chằm chằm vào mắt Nam Cung Yến trấn định nói: “Tô Thái úy
vẫn là Tô Thái úy, Tinh Trúc, cũng vẫn chưa được phong thưởng gì.”
“Không thể ngờ được Sài Dật cũng là kẻ bạc tình như vậy?” Nam Cung
Yến thích thú cười lớn mấy tiếng. “Xem ra cuộc mua bán này của
Tô gia bị hớ rồi.”
“Sao lại có chuyện Tô gia bị lỗ vốn
chứ?” Tô Tinh Trúc cười nói: “Sài gia cho Tô gia một lời hứa…
đó là… có thể sống. Chữ sống này chính là ân sủng lớn nhất
rồi.”
“Tô gia bán chủ cầu vinh, thúc cháu Sài gia không phải kẻ ngốc, sẽ không cẩu thả để cho cha con ngươi có thể dễ dàng
sống như vậy đâu.” Nam Cung Yến cười mỉa nói: “Tô gia đã đến lúc
tận rồi, so với bản cung cũng không kém là mấy đâu, cả đời
này bản cung bị giam trong cung Vĩnh Hạng, Tô gia các ngươi,
chẳng qua là bị vây bởi xiềng xích vô hình mà thôi, đời này
khó mà thấy ánh mặt trời nữa. Tô Tinh Trúc ngươi vốn là kẻ
tâm cơ hơn người, bản cung còn có thể nhận ra, chẳng lẽ ngươi
không nhận ra sao?”
“Còn có thể sống, là tốt rồi.” Tô Tinh
Trúc dùng khăn lụa chà lau khóe môi nói: “Chỉ cần còn sống, chuyện
gì cũng đều có thể. Trưởng công chúa cũng nhất định. . . cố gắng
mà có thể sống.”
“Bản cung sẽ không chết.” Nam Cung Yến kiêu
ngạo đứng thẳng người. “Cướp nước, nước ắt bị người khác cướp. Bản
cung sẽ sống để nhìn xem vương triều của Sài gia có thể chống
đỡ được bao lâu. Lão già chỉ còn nắm xương Sài Dật kia sẽ
sống không được lâu nữa đâu… Sài thiếu chủ Sài Chiêu, hắn có
thể sống từ Lương Quốc trở về hay không còn chưa chắc… Bản cung sẽ chống mắt lên mà nhìn, chưa đến ngày đó, bản cung sẽ chưa
chết.”
Thấy Tô Tinh Trúc ngồi cười mà không nói gì, Nam
Cung Yến nhìn dáng người xinh đẹp của nàng ta nói: “Mỹ nhân thế này mà tàn phai thì sẽ thế nào? Mệt cho Tô Tinh Trúc ngươi tự phong là đệ nhất mỹ nhân của đại Chu, Sài Chiêu không đồng ý
bản cung, cũng không cần ngươi… Ngươi và bản cung đều như nhau cả thôi, là kẻ thua cuộc…”
Lửa giận bùng lên, Tô Tinh Trúc kìm
nén đẩy hộp bát bảo đến gần Nam Cung Yến, cứng giọng nói: “Tâm ý của Tinh Trúc, trưởng công chúa thật sự không nếm một miếng sao?”
Gặp Nam Cung Ýến vẫn không nhúc nhích, Tô Tinh Trúc lắc đầu cầm ấm trà trên bàn lên, tay ngọc bí mật nhấc nắp bình trà lên, thổi
thổi hơi trà bốc lên, liếc mắt nhìn vào trong nói: “Sài gia thật sự là nhân hậu, Vĩnh Hạng cũng có thể uống loại trà như thế này.
Trưởng công chúa ngài nên thấy thoả mãn đi, đừng có đêm ngày
nguyền rủa người ta, đổi lại là chủ thượng khác, công chúa cô
sẽ không được đối xử tử tế như Sài gia đâu.”
Nói xong chân
thành đứng dậy, tay ngọc xiết chặt lòng bàn tay lạnh như băng chỉ còn xương của Nam Cung Yến, hạ giọng nói: “Chuyện trưởng công chúa
giả điên, Tinh Trúc sẽ không tiết lộ dù chỉ nửa câu. Lúc này
đây, ngài hãy tin ta.”
Nam Cung Yến chợt rút tay ra, giơ lên
tát mạnh vào hai gò má trắng nõn của Tô Tinh Trúc, cao giọng
hét: “Cút, bản cung không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa,
chút.”
Tô Tinh Trúc ôm hai má nóng rát, thở dốc nói: “Đã không muốn gặp, vậy vĩnh biệt đi.”
Tỳ nữ run rẩy đang định dọn hộp bát bảo mang về, Tô Tinh Trúc đã
hổn hển nói: “Để lại đó đi. Tâm ý của Tinh Trúc, cho dù trưởng công chúa không nhận, nhưng cũng là có tình… có nhật nguyệt
chứng giám. Chúng ta đi!”
Tiểu tỳ nữ khẽ hành lễ với Nam
Cung Yến, một tay cầm theo đèn lồng, một tay cẩn thận đỡ tay Tô Tinh Trúc. “Tiểu thư đi chậm một chút.”
“Đã về rồi sao?” Như
Ý nghe thấy tiếng bước chân lại gần thì đẩy cửa đá ra. “Nô tỳ
còn tưởng rằng phải đợi lâu nữa mới xong.”
“Cô cô vất vả rồi.” Tô Tinh Trúc khách sáo nói: “Ta rời cung thôi.”
Như Ý nhoài người nhìn trong phòng, bĩu môi nói: “Nô tỳ nghe bên
trong có tiếng động lạ, đúng là kẻ điên, thái y đến thăm khám
mãi cũng không khá lên được, sợ ràng không được lâu nữa.”
“Chắc cô cô không biết rồi, có khi điên lại tốt hơn.” Tô Tinh Trúc ôm
hai gò má bỏng rát cắn răng nói: “Điên rồi liền không biết đau
đớn, không rõ vui buồn, không sợ sinh tử. . .”
Cô cô chưởng sự
Như Ý là người khôn khéo, nhưng vẫn không hiểu được ý của Tô
Tinh Trúc, cho nên tuỳ ý đáp lại mấy câu dẫn hai người rời
khỏi cung Vĩnh Hạng.
“Tiểu thư.” Tỳ nữ cố gắng to gan nói:
“Hộp đồ còn ở đó, ngày mai có người đến đưa thức ăn nhất
định sẽ biết chúng ta đã tới đây. Có cần nô tỳ quay vào lấy
về không?”
“Không cần .” Tô Tinh Trúc trấn định nói: “Ta chỉ sợ không người nào biết ta đã tới Vĩnh Hạng. . . Họ biết, mới tốt!”
Quạ đen bay vòng rồi đậu xuống nóc cung Vĩnh Hạng không ngừng kêu
quang quác. Như Ý ngẩng đầu nhìn lên mái hiên, cúi người nhặt
hai viên đá nhằm nóc nhà mà ném, chén ghét nói: “Qụa đen sà
xuống thật sự là điềm xấu, cút đi… bay đi nơi khác đi.”
Quạ đen vẫn không nhúc nhích đậu trên mái hiên, càng lúc càng kêu to vui mừng.
Trời sáng cũng là lúc nô tỳ mang đồ ăn đến cung Vĩnh Hạng hoảng
hốt chạy ra ngoài sân vắng gọi: “Trưởng công chúa… Trưởng công
chúa… đi rồi!”