.video-player__player { width: 480px; height: 270px; display: inline-block; } .video-player { width: 100%; height: 100%; text-align: center; }
“A Hoành có cách sao?” Sài Chiêu vươn tay về phía Nhạc Hoành, “Đến bên cạnh bản vương rồi nói.”
Nhạc Hoành đi lướt qua người Ân Sùng Quyết, tay vừa vươn ra đặt lên tay Sài Chiêu đã bị y kéo sát vào người.
Vẻ mặt Lý Trọng Nguyên và Ngô Hữu đầy nghi ngờ nhìn xem, không biết Nhạc Hoành có thể nghĩ ra cách gì hay.
Nhạc Hoành nhìn chăm chú vào bản đồ Gia Nghiệp Quan trước mặt,
nghiêng mặt nhìn Sài Chiêu nói: “Mấy ngày nữa hẳn là Vân Đô sẽ có tuyết đầu mùa.”
Sài Chiêu gật đầu nói: “Mặc dù ở
đây đang là mùa thu, nhưng Vân Đô ở phía Bắc chắc đã có tuyết
sớm rồi… Sao tự nhiên A Hoành lại hỏi chuyện này?” Mới hỏi ra
Sài Chiêu đã tự hiểu ngay, nói: “Ý của A Hoành có phải là…
Lương quốc cũng sẽ bắt đầu sang đông?”
“Bắt đầu mùa đông. . .” Ân Sùng Quyết lẩm bẩm nói, “Thì ra là vậy.”
Lý Trọng Nguyên nhíu mày, nhìn vẻ mặt thản nhiên như không của
Nhạc Hoành đang ngồi cạnh Sài Chiêu, trong lòng cũng âm thầm
tán thưởng trí tuệ siêu phàm của nàng.
“Ý của A Hoành
rất hay.” Sài Chiêu có chút đăm chiêu nói: “Gia Nghiệp Quan sẽ bắt
đầu mùa đông, đông hàn vừa đến, dân chúng ngày ngày đứng lặng ở vùng
hoang vu ngoài thành, tự nhiên sẽ không chịu được giá lạnh, đến
lúc đó, Không cần chúng ta làm cái gì, lòng dân tất loạn, Gia
Nghiệp Quan không đánh mà bại.”
“Dân chúng vốn bị ép trấn
giữ thành, trời giá rét màn trời chiếu đất sao mà chịu nổi? Cho dù không bị tên đao của Sài gia quân ta giết chết thì cũng bị
lạnh giá mà mệt chết… Chủ thượng của chính mình đã tán tận
lương tâm như vậy, sẽ đầu hàng theo Sài gia quân ta…” Ân Sùng
Quyết dùng sức vỗ tay hoan nghênh cao giọng nói: “Kế này của A
Hoành quả là diệu kế.”
Lý Trọng Nguyên bấm đốt ngón tay
nói: “Mười ngày nữa sẽ đến tiết Tiểu Hàn, mong là trời thương xót, mùa đông đến sớm, chứ chúng ta cũng không đợi được lâu
nữa… Trọng Nguyên cũng thấy vương phi nói rất hay.”
“Mọi
người đều thấy kế sách của A Hoành rất hay.” Sài Chiêu yêu
thương vuốt ve búi tóc Nhạc Hoành, “Bản vương cũng thấy hay.
Chúng ta bàn bạc cả ngày cũng không thông được, sao A Hoành lại nghĩ được chuyện này?”
Nhạc Hoành giận dữ nói: “Ta ở bên
ngoài thư phòng đã đợi nửa canh giờ, nghe mấy người bàn bạc rồi
tranh chấp cũng không dám đi vào quấy rầy. Gió thu thổi liên
hồi, lạnh đến mức cả người đều run bần bật, cho nên… nghĩ ra
thôi.”
Sài Chiêu cười ha ha, ôm chầm lấy Nhạc Hoành, cũng
không bận tâm còn có người ở đó, dán sát vào cái trán hơi
lạnh của nàng thấp giọng nói: “Vậy bản vương ôm nàng, nàng
còn lạnh không?”
Ân Sùng Quyết cúi đầu đờ người nhìn mũi giầy của mình, tựa như không nhìn thấy cảnh tượng lưu luyến
trước mắt.
“Vậy làm theo lời A Hoành nói đi.” Sài Chiêu
gõ bàn nói, “Truyền tin cho Sùng Húc, bảo bọn họ án binh bất
động không cần cố đánh Gia Nghiệp Quan nữa, đợi mùa đông xuống.
Kỷ Minh ép dân chúng dùng máu thịt cản bước chân đại binh Sài
gia quân, nhất định sẽ gậy ông đập lưng ông, Gia Nghiệp Quan không đánh cũng thắng.”
Ba người Ân Sùng Quyết rời khỏi thư
phòng, Ân Sùng Quyết nhìn Ngô Hữu khiêu khích nói: “Có phải
cách gì của ai cũng đều hơn cái đầu của ngươi không hả?”
“Ngươi!” Ngô Hữu đang muốn chống đối đã bị Lý Trọng Nguyên liều chết giữ chặt.
“A Hoành là con gái của Tĩnh quốc công Nhạc Thịnh, từ nhỏ đã do
chính Nhạc Thịnh dạy dỗ, văn thao võ lược, mưu kế không kém gì nam tử.” Ân Sùng Quyết cố ý nói vào khuôn mặt đang đỏ lên của Ngô Hữu, “Muội ấy chỉ nói mấy câu đã hợp tâm ý của vương gia, ngược lại Ngô tướng quân ngươi, cả ngày đừng có hễ tý là hiếu thắng động dao kiếm, hãy dùng cái này đi.” Ân Sùng Quyết chỉ
chỉ đầu chính mình cười nói.
“Ân Sùng Quyết.” Ngô Hữu
tức giận la lên, “Cho dù ngươi được vương gia coi trọng, không
phải vẫn bị ở lại Ung Thành giống ta sao?”
Ân Sùng Quyết
nhếch miệng cười, lắc đầu ngón tay nói: “Sùng Quyết ta vì
được vương gia tín nhiệm cho nên mới có thể ở lại Ung Thành
cùng vương gia.” Nói xong lại đầy ẩn ý chỉ vào đầu Ngô Hữu
nói: “Nhớ rõ lời ta nói đó, phải biết… dùng cái này mà
nghĩ.”
Lời này chính là chọc giận Ngô Hữu, nhưng Lý
Trọng Nguyên nghe vào lại vô cùng chướng tai, dường như còn có
ý khác, Lý Trọng Nguyên cũng không khuyên nhủ Ngô Hữu nữa, xoay
người quay đầu bước đi. Ngô Hữu không cam lòng chỉ vào Ân Sùng
Quyết phẫn hận nói: “Ân nhị thiếu, ngươi cứ chờ đấy, con đường phía trước còn dài, ta không tin Ân gia các ngươi có thể kiêu
ngạo mãi được.”
Ân Sùng Quyết cũng lời tranh cãi với hắn, nhí mày mỉm cười bước đi.
Ngô Hữu nhìn thấy thư phòng đèn vẫn sáng, tay hung hăng đấm vào tường, hận không thể giết Ân Sùng Quyết mới hả.
Trong phòng tắm.
Sài Chiêu từ phòng tắm đi ra Nhạc Hoành đã dựa vào thành giường
mà ngủ, cái đầu cứ nhích tới nhích lui, Sài Chiêu nhìn thấy
lòng dâng lên yêu thương. Mới đến gần hơn chút Nhạc Hoành đã
giật mình tỉnh lại, dụi mắt buồn ngủ mơ hồ nói: “Chàng xong
rồi?”
Sài Chiêu xoay người lên giường, nâng hai má Nhạc
Hoành lên nói: “A Hoành, đợi khi nào đại thắng quân Lương trở
về, đời này ta sẽ không khiến nàng phải chịu khổ nữa.”
Nhạc Hoành khẽ đẩy y, kéo chăn nói, “Ta không cảm thấy khổ.” Vừa
nói xong, Nhạc Hoành nhăn mặt nói: “Đau… bị chuột rút.”
Sài Chiêu xuốc chăn lên đỡ lấy chân Nhạc Hoành, tay xoa bóp nói: “Nàng đừng nhúc nhích, ta sẽ bóp cho nàng.”
Nhạc Hoành co đầu gối tự mình véo mấy cái, lắc đầu nói, “Đường
đường là Kỳ vương điện hạ, bóp chân cho ta, chuyện này mà truyền
ra ngoài không sợ bị người ta chê cười sao? Để ta tự mình làm.”
Sài Chiêu không nói nhiều đẩy tay Nhạc Hoành ra, đáp lại ánh mắt
quật cường của nàng nói: “Ta nói là để ta, nàng còn bướng
thử xem.”
Nhạc Hoành cắn môi cười trộm, quay mặt đi đem
chân ngọc gác lên người Sài Chiêu, có vẻ đắc ý nói: “Mời Kỳ
vương cứ tự nhiên.”
Sài Chiêu khẽ bóp bụng chân Nhạc
Hoành, dùng lực vừa đủ, Nhạc Hoành nhắm mắt hưởng thụ bàn
tay thô ráp của y, long mày giãn ra tràn ngập ý cười.
“Đây là chuyện khuê phòng của hai ta, nàng không nói ta không nói sao có thể truyền ra ngoài được?” Sài Chiêu nâng mắt nhìn thê tử,
lẩm bẩm, “Trừ phi A Hoành muốn cho phu quân mình mất đi uy
nghiêm, cố ý nói cho người ngoài nghe. Nếu bản vương nghe được
người ngoài chê cười thực sự, chắn chắn sẽ phạt nàng thật
nặng tội tiết lô bí mật.”
Nhạc Hoành hừ một tiếng nói: “Phạt ta? Phạt thế nào? Thử nói xem?”
Sài Chiêu cười khẽ mấy tiếng, ghé sát vào bên tai Nhạc Hoành nói: “A Hoành bị chuột rút đau đớn cũng là vì mang thai. Phạt nàng cũng không khó, đợi đến khi nàng sinh xong… bổn vương sẽ lại
làm cho bụng nàng to lên…”
“Chàng…” Nhạc Hoành đánh vào vai Sài Chiêu.
Sài Chiêu cũng không để ý, mặc cho tay nàng đánh, cười càng lớn hơn, động tác trong tay cũng không có dừng lại, “Còn đau không?”
Nhạc Hoành khẽ nhấc chân, trừng mắt nói: “Cũng ổn rồi. Chàng cũng được việc đó.”
Sài Chiêu nắm mắt cá chân Nhạc Hoành, bàn tay thô ráp khẽ vuốt ve
đến gan bàn chân, tựa như dùng bút lông sót miết qua da thịt
mềm mại của nàng, cảm giác tê dại từ lòng bàn chân lập tức lan tới toàn thân.
Nhạc Hoành nghĩ muốn rút chân lại, nhưng
Sài Chiêu vẫn không chịu buông, người nhoài tới bên vai Nhạc
Hoành, thổi khí nóng nói: “Nếu đã hết đau… có thể thưởng cho
ta gì không?”
Nhạc Hoành đỏ mặt, đẩy y ra nói: “Mới làm có chút mà chàng đã muốn gì hả?”
Sài Chiêu nhìn chăm
chú khuôn mặt thê tử xinh đẹp đỏ bùng dưới
nến, mắt hạnh lấp lánh, cho dù mím môi không nói cũng vô cùng
mị hoặc.
Bàn tay Sài Chiêu từ mắt cá chân nhẹ nhàng vuốt
lên trên, lướt qua vùng chân non mềm, đầu gối thon thả, cười mà
không nói. Nhạc Hoành nhắm mắt hưởng thụ trượng phu vuốt ve yêu
thương, trong lòng chờ mong y tiếp tục động tác.
Sài Chiêu
như là hiểu rõ tâm tư của nàng, ở đầu gối nàng lưu lại một
lát, sau đó tuỳ ý thăm dò nơi bí ẩn của nàng.
Nhạc Hoành cứng đờ người, đè tay y lại, nói: “Đã giờ nào rồi, mau đi ngủ thôi.”
“Ta không tin A Hoành đã buồn ngủ.” Sài Chiêu cúi người khẽ hôn cánh môi đỏ mọng của nàng, dán vào trán nàng thấp giọng ra lệnh,
“Ôm ta...”
Nhạc Hoành muốn đẩy y ra, nhưng lại có ma xui quỷ
khiến ôm lấy thắt lưng cứng rắn của Sài Chiêu, toàn thân dâng lên khát cầu khô nóng, thở dốc nghênh đón nụ hôn nóng bỏng, khó
mà tách rời.
Thấy Nhạc Hoành cũng dần dần nhiệt tình,
Sài Chiêu lại càng không kiêng kị gì nữa, lòng bàn tay vuốt ve
cái bụng nhô cao dần dần đi lên nơi vì mang thai mà càng them
mềm mại mê người của nàng.
Từ ngày Nhạc Hoành có thai,
Sài Chiêu về mặt này cũng cố gắng kiềm chế, khi động tình
cũng vô cùng cẩn thận sợ làm đứa nhỏ trong bụng nàng tổn
thương. Đợi đến giờ đã sắp tới ngày sinh, ban ngày nghe được
thần y nói cũng khá yên tâm cho nên tối nay Sài Chiêu cũng không kìm nén được. Nhạc Hoành bị y dụ dỗ khó chịu, nhưng lại lại không muốn y dừng lại động tác cho nên chỉ có thể cúi đầu hừ hừ
như là thể hiện bất mãn, nhưng Sài Chiêu nghe được lại như là
tiếng dụ dỗ, làm cho người ta càng thêm nhộn nhạo.
“Cẩn thận chút.” Nhạc Hoành cho dù động tình đến mấy cũng không quên nhắc nhở Sài Chiêu đã khó khắc chế.
“Biết rồi…” Sài Chiêu vội vàng cởi bỏ cẩm y của nàng, đợi đến khi
xong liền áp sát vào người nàng, khẽ cắn vành tai mềm mại hô
ra tiếng, “A Hoành.. A Hoành...”
Sài Chiêu từ từ tiến vào,
cơn động tình khiến cả hai thoả mãn hô lên. Sài Chiêu cố gắng
kiềm chế dục vọng, vào ra rất ôn nhu, động tác nhìn như kịch
liệt nhưng mỗi lần vào sâu đều khiến cho người trong lòng vô
cùng thoả mãn, rồi lại không chút thương tổn đến nàng và đứa
nhỏ.
Bởi vì mang thai cho nên thân thể Nhạc Hoành ngày
càng mẫn cảm, so với dự đoán của Sài Chiêu nàng đạt tới cao
trào nhanh hơn, tay ngọc nắm chặt lấy đệm chăn đã sớm ẩm ướt.
Sài Chiêu hôn bờ vai mềm mại của nàng, có thể làm cho nàng
thoả mãn nhưng chính mình càng khó mà thoả mãn được. Sài
Chiêu gục mặt lên cánh tay nàng, tiếng thở dốc càng lúc càng
nặng..
Nhạc Hoành đã đạt đến cao trào cho nên đầu óc
càng thêm mê huyễn, nàng nghĩ muốn khẩn cầu trượng phu dùng
lực nhiều hơn, nhưng nàng không dám. Đôi vợ chồng này đang làm chuyện
đẹp nhất trên thế gian, thế nhưng thân thể lại vẫn hồn nhiên như
trước, hồn nhiên đến mức chỉ có bọn họ mới có thể dựa sát
vào nhau, mãi chẳng chia lìa.
Sài Chiêu gầm nhẹ, thân dưới Nhạc Hoành nóng lên, tình triều cuồn cuộn dâng trào, lại một
lần nữa dâng lên khoái cảm, bàn tay xiết chặt nệm giường không
thể buông ra.
Sài Chiêu gục lên lưng ong bóng loáng của
Nhạc Hoành nghỉ ngơi, xong xoay người muốn xuống giường. Nhạc
Hoành đã túm lấy bàn tay ướt sũng của y, “Ôm ta nữa đi.”
Sài Chiêu dừng động tác, vuốt sợi tóc ướt nhẹp phiêu tán trên mặt nàng cho gọn lại, nhìn thẳng vào con ngươi lấp lánh, lau mồ
hôi trên trán cho nàng, thấp giọng dịu dàng nói: “Chờ ta.”
Nhạc Hoành nghiêng mặt nhìn Sài Chiêu xuống giường, thấy y khoác
tẩm y lên người, thân thể tráng kiện tựa như tuyết tùng ngạo
nghễ, tóc dài phiêu tán nhưng không mất đi vẻ oai hùng. Đi mấy
bước lại quay đầu nhìn Nhạc Hoành, thấy bộ dáng nàng ngây
ngốc nhìn theo mình, Sài Chiêu buồn cười nói: “A Hoành lại ngây người nhìn ta làm gì chứ?”
Thấy Nhạc Hoành không đáp
lại mình, Sài Chiêu nhặt khăn lụa trên bàn trang điểm lên, bỏ
vào chậu nước đã chuẩn bị từ sớm giặt kỹ, không quản người
toàn mồ hôi chạy tới bên cạnh Nhạc Hoành.
Khan lụa ấm áp lau qua từng tấc da thịt Nhạc Hoành, toàn thân đầy mồ hôi giờ
sạch sẽ sảng khoái. Sài Chiêu bỏ khăn xuống, hai tay vuốt gọn
tóc nàng, đem đầu nàng ghé vào vai mình, yêu thương nói: “Có
phải hôm nay ta có chút quá đà không? Đợi con sinh ra xong sẽ
không làm nàng mệt nữa.
Nhạc Hoành thấy mồ hôi y vẫn tí
tách chảy từ thái dương xuống, nghe lời y vừa nói không khỏi
cười khẽ, Sài Chiêu ban đầu là sửng sốt, sau lập tức hiểu ra,
kéo đầu Nhạc Hoành lại nhíu mày nói: “Nàng cười ta?”
Nhạc Hoành nhịn không được cười lớn, Sài Chiêu lại không ngăn được
nàng, thấy bộ dáng vui vẻ của nàng trong lòng cũng thoải mái. Trong phòng, dưới ánh nến, bóng dáng hai người hoà làm một.
Chia sẻ: Có liên quan