Hạ Nhất Đông cảm thấy có một ánh mắt quen thuộc đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn lại, toàn thân khựng lại.
Vẫn là một khuôn mặt điềm tĩnh, với ánh mắt trong veo thuần khiết.
Cho dù là hắn đã tận lực muốn quên đi cô, nhưng khi gặp lại, hình ảnh của cô vẫn tồn tại trong trái tim, nơi anh chôn giấu mãi mãi một người.
Hắn bất giác bước lên một bước.
"Nhất Đông.
" - Hoắc Phỉ Phỉ giữ chặt cánh tay của hắn, nũng nịu hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Vừa nói cô ta vừa nhìn theo ánh mắt của Hạ Nhất Đông, nhìn thấy người trước mặt, đôi tay ôm cánh tay hắn siết chặt một cái, cô gái nhỏ nhắn đầy ác ý trừng mắt nhìn Vân Ngữ Tịch không nói gì.
Vân Ngữ Tịch mỉm cười, không nhìn hai người nữa, quay người rời đi.
Buổi từ thiện bắt đầu, Phong Tiêu mới vừa đến.
Bộ vest thời trang cao cấp được đặt may ôm sát cơ thể, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng như tượng, cao lớn toát ra khí chất mạnh mẽ, khiến mọi người đều phải ghé mắt nhìn.
Trương Mỹ Kỳ đi bên cạnh anh, với tư cách người đồng hành với Phong Tiêu.
Cô diện môt cây hàng hiệu từ đầu đến chân, sau lưng lộ ra một mảng lớn đầy quyến rũ, xinh đẹp động lòng người, đi cùng Phong Tiêu chính là, trai tài gái sắc.
Hai người vừa bước vào đã thu hút tất cả sự chú ý của bữa tiệc.
Anh đang bước vào, đột ngột dừng lại, liếc nhìn về phía Vân Ngữ Tịch, rồi đi thẳng vào bên trong.
Trước mặt có mấy người phụ nữ, sắc mặt đỏ bừng vì phấn khích: "Cô nghĩ vừa rồi Phong tổng nhìn ai?"
"Chắc là đang nhìn cô rồi.
" - Người phụ nữ bên cạnh tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng nghĩ khác, có lẽ là đang nhìn chính mình.
Bọn họ nghĩ nghĩ, liền đi về phía nhà vệ sinh kiểm tra lại lớp trang điểm.
"Cô đi vô phòng lạnh lấy rượu ra đây.
" - Người phụ trách bữa tiệc chỉ vào Vân Ngữ Tịch nói.
Vân Ngữ Tịch nhíu mày, không động đậy.
"Này, cô không nghe à.
" - Người phụ trách sốt ruột nói.
Vân Ngữ Tịch không đáp, quay người đi về phía phòng lạnh, trước đó cô nhìn thấy Hoắc Phỉ Phỉ nói gì đó với người phụ trách, sau đó hắn ta bảo cô đi lấy rượu, không phải có điều gì đó rất đáng nghi ngờ sao.
Ở góc khuất cuối hành lang, Vân Ngữ Tịch dựa vào tường chờ có người đi tới.
"Tịch Tịch.
" - Giọng nói của Hạ Nhất Đông vẫn dịu dàng và trìu mến như trước.
Cô không ngờ người tới là hắn, móng tay đã ghim chặt trong lòng bàn tay.
Đây là lần đầu tiên họ gặp lại kể từ khi hắn kết hôn.
"Đã lâu không gặp.
"
Vân Ngữ Tịch không biết bày ra biểu cảm gì ngay lúc này.
"Không phải em làm ở công ty thời trang sao, sao lại như vậy?" - Hắn nhìn cô với trang phục phục vụ mà hỏi.
Vân Ngữ Tịch thản nhiên nở nụ cười, không có ý định giải thích.
"Nếu em cần một công việc tốt hơn, anh có thể giúp em.
"
"Cảm ơn lòng tốt của anh, công việc ở đây rất tốt, dễ dàng tiếp xúc với những người có tiền và địa vị.
" - Câu nói sau cùng, lập tức chặn họng hắn.
Hạ Nhất Đông im lặng, trong mắt có một sự thống khổ khó tả.
"Hình như còn chưa chúc anh tân hôn vui vẻ.
" - Vân Ngữ Tịch cười cười, muốn giữ khoảng cách càng xa càng tốt với người này.
Hạ Nhất Đông cũng cảm thấy cô xa cách, cười trong đau khổ: "Em còn giận anh sao?"
"Tại sao tôi phải giận anh?" - Vân Ngữ Tịch cười hỏi lại, sau khi chia tay anh ta mới kết hôn, cô có lý do gì để tức giận và giận dỗi.
Hạ Nhất Đông cố kìm nén lại cảm giác muốn ôm cô vào lòng, cô gái mà hắn yêu nhất từ thời niên thiếu tới hiện tại ngày càng xa hắn, hắn hiện tại không có quyền ôm cô.
Và chính hắn là người đã từ bỏ cái quyền được ôm người hắn yêu nhất.
"Hạ Nhất Đông, đừng nhìn tôi như vậy, sẽ khiến tôi cho rằng anh còn thích tôi.
" - Vân Ngữ Tịch cố kìm nước mắt, cố gắng biểu lộ mình không quan tâm.
Chỉ là cô đang cảm thấy mắt mình rất đau nhức, chỉ sợ giây tiếp theo Hạ Nhất Đông nói muốn bắt đầu lại, cô sẽ từ bỏ mọi nguyên tắc mà rời đi với anh.
May là hiện thực không giống với phim truyền hình, cũng không có nhiều nếu như.
"Nhất Đông, anh làm gì ở đó vậy? - Giọng nói nghi hoặc của Hoắc Phỉ Phỉ truyền đến.
Hạ Nhất Đông liếc nhìn Vân Ngữ Tịch, quay người rời đi.
"Nhất Đông, em vừa mới nói với chú Chu giới thiệu Phong tổng cho chúng ta.
Trước đây không phải anh cũng học ở trường TH Nam Dương sao, biết đâu bạn học cùng trường gặp lại sẽ trở thành bạn bè.
" - Hoắc Phỉ Phỉ thân mật nắm lấy tay Hạ Nhất Đông, nở một nụ cười ngọt ngào.
Vân Ngữ Tịch yên lặng nhìn hai người rời đi, cuối cùng