Ngô thị không phải là tập đoàn lớn ở Nam Dương, nó chỉ mới nổi lên giống như đút được một chân vào giới thượng lưu.
So với tập đoàn NY, một trong những tập đoàn lớn nhất Nam Dương, nó còn kém rất xa.
Chủ tịch tập đoàn Ngô thị rất vui mừng khi Phong Tiêu đồng ý đến dự tiệc và ở lại cả buổi tối.
Mọi người đều nhìn ông ta bằng ánh mắt ghen tỵ vì ông đã dành được sự ưu ái của Phong tổng của NY.
Nhưng không ai nghĩ tới, Phong Tiêu sẽ bỏ mặc các ông chủ lớn để đứng trước một cô gái phục vụ và hiện tại gương mặt rất khó xem.
Chủ tịch tập đoàn Ngô thị bối rối vội vàng chạy đến: "Phong tổng, đây là…"
Ông ta nhớ quản lý nói với ông ta rằng Phong tổng đã sắp xếp cho một cô gái đến giúp đỡ cho buổi tiệc từ thiện, không phải là người trước mặt chứ?
Nếu đúng là như vậy, ông ta chỉ e sẽ gặp rắc rối lớn.
"Là ai làm?" - Phong Tiêu sắc mặt xám xịt hỏi đám người bên cạnh, anh vừa tức giận vừa đau đớn, anh muốn cô bên cạnh cũng sợ làm cô hoảng, vậy mà lại có người dám đánh cô.
Những người bên cạnh bị khí thế áp bức của anh dọa sợ, cả đám nhìn nhau, không ai dám mở miệng.
"Phong tổng, đây nhất định là hiểu nhầm." - Hoắc Phỉ Phỉ giả vờ bình tĩnh, muốn coi chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.
Vân Ngữ Tịch nghe vậy liền muốn cười, đây không phải là hiểu nhầm, nhất định có người cố ý.
Tuy cô không biết động cơ là gì, nhưng cô chắc chắn có người đẩy cô, còn cô gái đánh cô có phải nằm trong kế hoạch của bọn họ hay không thì cô không xác định.
Trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai, ánh mắt vừa lúc va chạm với ánh mắt của Hạ Nhất Đông, cô có thể nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, chỉ là bất đắc dĩ không thể ra mặt, cô không cần nhìn vào gương cũng biết bộ dạng hiện tại của cô thê thảm ra sao.
"Là hiểu lầm thật sao?" - Phong Tiêu đưa tay vén lọn tóc trên trán cô, dùng khăn lau đi vết rượu trong mí mắt, vết rượu đỏ cũng chậm rãi trôi đi, mặc kệ người khác nói gì, anh chỉ tin cô..
Trương Mỹ Kỳ ở bên cạnh giật mình, mặc dù cô biết Phong Tiêu đối với Vân Ngữ Tịch có sự khác biệt, nhưng mà trước mặt công chúng lại thân mật như vậy, e rằng chỉ là người yêu mới hành động như vậy.
Cô cẩn thận quan sát lấy Vân Ngữ Tịch, hình như cô gái này không có chút đáp ứng.
Chẳng lẽ là Phong tổng yêu đơn phương.
Nghĩ như vậy, cô vô cùng đắc ý, hắn ta cũng có ngày này hahaha.
"Có người từ phía sau đẩy tôi." - Vân Ngữ Tịch nhỏ giọng.
"Nói bậy, chúng tôi đều nhìn thấy rõ ràng là do cô bất cẩn vấp ngã, làm đổ rượu vào người chúng tôi." - Cô gái ra tay đánh Vân Ngữ Tịch nói.
"Cho nên một tát này là cô đánh?" - Phong Tiêu chỉ vào gương mặt sưng đỏ của Vân Ngữ Tịch hỏi, giọng điệu như gầm gừ như muốn giết con mồi.
Cô ta liền bị ánh mắt của Phong Tiêu đe dọa, lập tức ngậm miệng, trong như sắp khóc vì bị bắt nạt.
"Rượu này cũng là cô hất vào?" - Phong Tiêu không có ý định buông tha, giọng nói cực kỳ nguy hiểm..
"Là cô ấy hất vào tôi trước, tại sao tôi không thể hất lại." - Cô ta giả vờ không quan tâm, cao giọng hét lên, vừa nói vừa tỏ ra tức giận muốn rời đi.
Phong Tiêu liếc mắt cũng nhìn ra thủ đoạn này của cô ta, nhếch môi nói với chủ tịch Ngô thị đang bối rối đừng ở phía sau: "Ngô tổng, gọi bảo vệ."
"Đừng tưởng có tiền là ghê gớm, ở đâu cũng có pháp luật, các người muốn bắt tôi, tôi sẽ tìm truyền thông để vạch trần." - Cô ta tìm đường trốn không được, tiếp tục lớn tiếng hét lên.
Phong Tiêu không thèm để ý đến cô ta, vẫn nhìn chủ tịch Ngô nói: "Tôi muốn trích xuất camera tối nay ngay bây giờ."
Vừa nghe tin nơi này có camera, đám phụ nữ liền đột nhiên hoảng sợ và nhìn Hoắc Phỉ Phỉ cầu cứu, họ chỉ là đang muốn giúp cô ta thôi mà.
Hoắc Phỉ Phỉ quay đầu làm như không nhìn thấy, trong lòng thầm mắng: "Đồ ngu, sợ mọi người không biết bọn họ có quan hệ à."
"Phong tổng, hà tất vì một người phục vụ mà mất vui, chuyện này đích thực là cô ấy không đúng." - Cô gái mặc váy màu xanh da trời bước ra, chỉ vào cô gái đã ra tay đánh người liền nói: "Trần tiểu thư, đánh người khác là sai, cô nên xin lỗi cô ấy đi."
"Đúng vậy, là chúng ta không đúng." - Những cô gái bên cạnh liền liên tiếng
"Sao cô gấp gáp vậy, có phải cô là người đã đẩy ngã cô ấy không?" - Phong Tiêu không chừa lại chút mặt mũi cho ai, muốn trước mặt anh làm trò hề, nếu anh dễ dàng bị lừa như vậy, mấy lão hồ ly ở thương trường cũng không sợ anh đến như vậy.
Trong ánh mắt cô ta hiện lên một tia sợ hãi khó nhận thấy.
"Trúc Như, con làm gì ở đó, mãi đến đây." - Một người đàn ông trung niên mắng cô gái mặc váy xanh.
"Ba." - Triệu Trúc Như nhìn thấy ba của cô ta liền tỏ ra ủy khuất, vội vàng đi về phía ông.
"Phong tổng."
Trương Mỹ Kỳ xem náo nhiệt hồi lâu, quyết định đổ dầu vào lửa, cô quyến rũ xinh đẹp đi về phía trước, nở nụ cười như một tiểu hồ ly: "Vừa nghe bốn người này muốn Vân tiểu thư bồi thường."
Hơn nữa còn rất sống động thực hiện lại tiểu phẩm đòi thường tiền vừa rồi.
Những người xung quanh xem một cảnh chỉ muốn vỗ tay, cô gái có tố chất như vậy mà lại không tiến vào giới giải trí.
Bốn cô gái vừa ức hiếp Vân Ngữ Tịch lúc này chỉ muốn nhào tới đánh Trương Mỹ Kỳ một trận.
Bọn họ có thù hận gì với cô ta, sao lại khơi dậy sự tức giận của Phong Tiêu.
"Cô là ai, ai cho phép cô lên tiếng."
"Ồ."
Trương Mỹ Kỳ nhìn về phía chủ tịch Ngô: "Ngô tổng, dường như nơi này chó mèo gì cũng có thể đến phải không?"
Chủ tịch Ngô biết rõ Trương Mỹ Kỹ không chỉ là tổng thư ký của tập đoàn NY, nhưng cũng là thiên kim tiểu thu tập đoàn Trương thị, cô cũng không phải dạng người có thể động vào.
Ông ta hiện tại đang muốn gọi quản lý đến và mắng một trận vì không biết quản lý khách mời.
Lúc này ông ta chỉ có thể cười cười: "Trương tiểu thư, lần sau sẽ chú ý hơn."
"Có nhiều người dùng mắt để nhìn, nhưng có người dùng mắt để trang trí, cũng khó trách bị người khác lợi dụng." - Trương Mỹ Kỳ ác miệng nói, thuận tiện híp mắt nhìn Hoắc Phỉ Phỉ: "Phải không, Hoắc tiểu thư."
Hoắc Phỉ Phỉ vô cùng cảnh giác, trực giác người phụ nữ này không dễ chọc vào, cô ta không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ấy, cho nên cô ấy chỉ cần giả vờ không hiểu gì và cũng không trả lời.
Phong Tiêu hiểu ý của Trương Mỹ Kỳ, lướt mắt qua nhìn về phía Hoắc Phỉ Phỉ, lúc này mới chú ý, đây không phải là vợ mới cưới của Hạ Nhất Đông?
Vậy là đã có câu giải thích cho tất cả mọi việc.
"Hoắc tiểu thư, hy vọng chuyện của Vân Ngữ Tịch không liên quan gì đến cô?" - Phong Tiêu cảnh cáo.
"Phong tổng, Phỉ Phỉ không phải là người như vậy?" - Hạ Nhất Đông chẳng biết lúc nào đã đi tới, bảo vệ Hoắc Phỉ Phỉ sau lưng, đối mặt với Phong Tiêu.
"Nhất Đông." - Hoắc Phỉ Phỉ lập tức cảm thấy ủy khuất, ôm lấy cánh tay của Hạ Nhất Đông.
Vân Ngữ Tịch nhìn người trước mắt, rũ mắt xuống, nhìn thấy cổ tay của mình, lúc bị đẩy ngã xuống đất cổ tay cô bầm tím, nhưng đau đớn cũng không thể so sánh với nổi đau trong lòng.
Một bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô xoa xoa an ủi, Phong Tiêu trầm giọng nói: "Tôi là ngươi công bằng, trước tiên chúng ta xem đâu là thật đâu là giả."
"Ba." - Triệu Trúc Như nhỏ giọng gọi, nếu camera