Hoàng Tuyết Nhu đắc ý phủi phủi tay, cất bước rời khỏi cái hố to đó. Vừa lên được bên trên đã thấy Hạ Tam Gia biểu tình ngốc trệ đứng đó, mắt đờ đẫn, khóe môi giật giật, thậm chí nước mũi cũng đã chảy ra vài giọt, không biết do thần kinh ảnh hưởng hay do bụi đất bay vào mũi nữa.
Lão Hạ vốn dự định sớm hạ gục đối thủ, sau đó sang trợ giúp Hoàng Tuyết Nhu, nhưng không ngờ cô nàng này đột nhiên như nổi khùng, phát ra động tĩnh lớn như vậy, làm lão không thể không hoảng hồn nhìn lại. Nếu là đối thủ khác, vào trường hợp đó thì lão đã chết vài lần rồi, nhưng mà lão béo kia lại là một kẻ chuyên phòng thủ, tấn công chẳng đâu vào đâu nên cuối cùng thua ngược, bị lão Hạ điểm một cái vào giữa trán, suýt nữa thì lủng óc. May mà lão Hạ thấy Trần Nam không giết người nên cũng thôi không thống hạ sát thủ đó.
Hoàng Tuyết Nhu kiêu ngạo ngẩng cao cái đầu nhỏ, lắc mông đi về phía xe ngựa. Lão Hạ cuối cùng chỉ biết cười khổ đi theo.
Nhưng cô nàng kiêu ngạo kia vừa chui vào xe là đã đổi bộ mặt khác, nũng nịu chui vào lòng tên thú vật nào đó, oán trách nói:
- Chồng yêu ơi! Em đau quá à…
Trần Nam cũng rối rít hưởng ứng, lùng sục xem bé yêu nhà mình đau chỗ nào, cuối cùng lôi cả Kiko đang bị đau tai vào, nháo thành một đoàn. Lão Hạ đang định đạp chân bước lên, cuối cùng lại ngượng ngùng hạ xuống, mặt tím tái đứng bên ngoài.
Nháo nhào một lúc xong, Hoàng Tuyết Nhu mới nhíu mày, sờ sờ dưới bụng mình, có vẻ hơi khó chịu nói:
- Bây giờ nói nghiêm túc! Vừa nãy đột nhiên em cảm thấy một luồng khí nóng dâng lên từ dưới đan điền, không biết đó là cái gì mà làm cho em có cảm giác sôi sục, muốn điên cuồng mà phát tiết. Sau khi thoải mái sử dụng Chưởng, lại dùng chiêu Nhu Thuật mà anh dạy đập cho lão già kia một cái, cảm giác khó chịu đó mới dừng lại. Đến bây giờ thì em lại cảm thấy khí lực sung mãn, cực kỳ thoải mái, giống như vừa luyện công đột phá vậy. Rốt cuộc là thế nào?
Trần Nam cũng hơi khó hiểu, đi tới bắt lấy tay Hoàng Tuyết Nhu, truyền cảm ứng vào xem xét. Sau khi lượn một vòng cuối cùng hắn mới nở một nụ cười quỷ dị:
- Là nguyên dương!
- Nguyên dương? – Hoàng Tuyết Nhu khó hiểu hỏi lại!
- Cùng loại với nguyên âm! Nhưng là của anh truyền cho em! – Trần Nam lại mờ ám bổ sung.
Mặt Hoàng Tuyết Nhu bỗng chốc đỏ hồng, thẹn thùng liếc qua Kiko bên kia, thấy nàng vẫn đang ngơ ngác, cố gắng vỗ vỗ cặp tai nhỏ cho thông thì không khỏi thở phào. Gắt giọng một cái rồi không thèm để ý đến tên mặt dày kia nữa.
Nhưng Trần Nam vẫn chưa định bỏ qua như vậy, bởi chuyện này rất là… nghiêm túc.
- Năng lượng đó không phải là trò đùa đâu! Hiện giờ nó vẫn đang ở trong cơ thể em và có thể bộc phát bất cứ lúc nào, đây không phải là chuyện hay ho gì. Nhưng anh có thể giúp em loại bỏ nó ra ngoài rất dễ dàng, vấn đề là… - Trần Nam khốn nạn cố tình kéo dài giọng, lôi kéo sự chú ý.
Cuối cùng Hoàng Tuyết Nhu vẫn phải chịu thua, ngoan ngoãn quay đầu lại phụng phịu nói:
- Vấn đề gì? Anh khốn kiếp, anh xấu xa! Cướp người ta đi thì thôi, lại còn lưu lại cái thứ khốn kiếp kia lại em! Anh…
Mới nói một nửa đã thấy lời của mình mờ ám, Hoàng Tuyết Nhu thức thời ngậm miệng lại. Trần Nam cũng ngó lơ, tập trung vào chính sự.
- Vấn đề ở đây là loại bỏ thứ đó thì quá lãng phí, không bằng hấp thụ nó mới là chính đạo. Giống như anh hấp thu nguyên âm vậy, em cũng có thể hấp thu nguyên dương. Chỉ là do tu vi chênh lệch đôi chút nên anh làm dễ dàng hơn em mà thôi!
- Hấp thu? Chẳng phải anh nói nó sẽ bộc phát à? Hấp thu bằng cách nào? – Hoàng Tuyết Nhu rất là tức giận đáp, chẳng biết tức giận vì hắn trả lời không hợp lý hay là thẹn quá hóa giận.
- Dùng dược vật chứ sao! Thế giới này là nơi của người tu luyện, thứ gì thì thiếu chứ dược vật thì không thiếu nha! Mặc dù bây giờ anh không có nhiều dược vật, cũng lười đi kiếm, nhưng chẳng phải phía trước có người chuẩn bị dâng lên cho chúng ta hay sao? Bây giờ kiếm dược vật có tính lạnh, giúp em kềm chế nguyên dương kia lại, sau đó tập trung hấp thu, à, tốt nhất là chọn một cơ hội giao đấu với đối thủ tầng bốn. Bởi tâm pháp mà em luyện đều là loại Ngoại – Tinh, mà nguyên dương này lại là thứ bồi bổ nội tức, vì vậy hấp thụ nó xong thì em sẽ có cơ hội rất lớn đột phá lên tầng bốn, giờ phút đó mà kiếm một đối thủ tầng bốn để em vừa phát tiết hỏa khí, vừa lĩnh ngộ từ đối phương thì là tuyệt vời nhất. Đó, thấy hợp lý chưa? Thấy hứng thú chưa?
Hoàng Tuyết Nhu như ngửi được mùi ngon, mắt sáng rực nhìn hắn, gật đầu như gà mổ thóc, đâu còn cái vẻ hờn dỗi vừa rồi. Trần Nam rất là đắc ý nở nụ cười, giống như tài năng dỗ vợ của mình đã được khẳng định vậy. Chỉ có duy nhất Hạ đại thiện nhân là tội nghiệp, từ đầu tới giờ đều phải chịu đãi ngộ không ra gì.
----Vạch kẻ ngang trong truyền thuyết đây----
Chút việc như vậy vẫn chỉ là món điểm tâm, hành trình của đám Trần Nam còn cần tiếp tục, vì vậy, đến sáng hai ngày sau, họ đã áp sát tới biên giới của Allades và Tổ Hán, chỉ còn khoảng năm dặm nữa thôi là họ sẽ rời khỏi cái đất nước này.
Trên đường đi, đối thủ xuất hiện rất thưa thớt, dường như chỉ nhảy ra làm tốt thí vậy. Kết quả là Trần Nam rất vô nhân đạo vơ vét hết mọi thứ trên người họ, nhưng đám người này có tu vi cao cường thì cũng đâu có mang được nhiều thứ đâu! Do đó việc kiếm trác này cũng chẳng được bao nhiêu.
Thực tế, người của vương quốc Tổ Hán dường như đã biết trước mục tiêu của họ, biết trước họ cần đi qua cửa khẩu này, vì vậy nên đã chặn trước ở đó, còn đám người phái ra này thì chỉ coi như thám báo, truyền tung tích của họ về mà thôi. Không thể không nói, người cầm quân của Tổ Hán cũng khá inh, biết rằng chia nhau ra truy đuổi như vậy rất vô ích, chỉ tổ cho đối phương thịt từng đám một nên mới áp dụng cách này.
Đã đi đến bước này, Trần Nam cũng bắt đầu cảm thấy thật chán nản, mang người, đánh nhau, cướp bóc, rồi lại bị truy đuổi, đánh nhau, cướp bóc. Rất là nhàm chán và vô vị, thời gian đó ôm mỹ nhân thơm ngào ngạt vào lòng, khinh bạc một chút, cởi vài cái nút, có cái để mút, đi ra từng chút, đi vào là lút… Ách… hình như mình lại nổi máu rapper rồi a…
Nhưng, hình như đám phía trước kia cũng không phải là nhàm chán như vậy.
Không ngờ có cả tu sĩ tầng bốn!
Mẹ kiếp! Trên đường đi hạ nhiều tu sĩ tầng ba như vậy, đám người này hẳn cũng phán đoán thực lực của mình ít nhất là tầng bốn nên mới