Trên thế giới này, sự việc đôi khi đổi chiều 180 độ chỉ trong giây lát như vậy thôi.
Trong lòng của thiếu nữ, nàng chỉ chi vọng thiếu niên hiểu được tấm lòng của mình, suy nghĩ lại một chút. Dù sao thời gian của nàng vẫn còn, nàng có thể đợi hắn được.
Nhưng không ngờ, tên này lại trực tiếp như vậy, há mồm ra là đòi cưới. Vậy thì quá trình yêu đương ở đâu? Hẹn hò ở đâu? Còn cái mà hắn nói như không khí lãng mạn, cảnh ven hồ và ánh nến nữa… Ở đâu hết rồi?
Không thể không nói, Hoàng Tuyết Nhu đã có tư tưởng rất là tiến bộ so với vô số bạn trẻ khác cùng thế hệ. Trong thế giới này, quan niệm cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy vẫn tồn tại rất phổ biến, như tộc họ Hoàng có thể cho con cháu chọn lựa bạn đời trước mười tám tuổi đã là nhân nhượng lắm rồi. Mặc dù theo Trần Nam, cái việc nhân nhượng này cũng cực kỳ thối tha. Trước mười tám tuổi thì có bao nhiêu người có khả năng chọn bạn đời chuẩn xác cơ chứ? Chẳng nhẽ có người chọn nhầm mấy tên thư sinh nghèo không tý võ lực nào mang về nhà mà cũng cho cưới? Đến lúc đó tám phần là người trong tộc đứng ra phản đối, nói cái gì mà chọn người cũng phải đủ tiêu chuẩn một chút, rồi đưa ra điều kiện “thách cưới” trên giời. Không muốn cho kết hôn thì thiếu gì thủ đoạn.
- Sao nào? Có đồng ý không? – Trần Nam thấy nàng ngẩn ra đó, không nhịn được nhắc nhở.
Hoàng Tuyết Nhu giật mình, sau đó mừng rỡ nói:
- Được! Tao… Em đồng ý, anh nói rồi đó, không cho nuốt lời! Nếu không… nếu không…
Nói nếu không nửa ngày, nàng cũng chả nghĩ ra cái gì, cuối cùng ngượng ngùng rúc vào ngực hắn, hạnh phúc nói:
- Nếu không hôn chết anh.
Trần Nam dở khóc dở cười, vỗ vỗ lưng trấn an thiếu nữ. Trong lòng cũng thở ra một hơi.
Theo như ý nghĩ ngớ ngẩn trong cái đầu nhỏ của hắn, người yêu vốn chẳng là cái quan hệ mẹ gì, yêu thì yêu, không yêu thì mỗi thằng đi một xứ. Hắn rất sợ bị lừa gạt tình cảm, nếu lấy rồi, muốn bỏ cũng không có đơn giản như vậy, thế giới này nhìn có vẻ thoáng hơn so với thời kỳ phong kiến nhiều, nhưng thực tế quan niệm cũng cực kỳ bảo thủ. Nhất là các gia tộc lớn, việc người trong tộc bỏ vợ bỏ chồng bị cho là cực không may mắn, hơn nữa nếu hai nhà là môn đăng hộ đối, hai bên còn có thể thù hằn nhau vì cho rằng đối phương đang làm xấu mặt mình.
Mặc dù chính hắn cũng không tin mấy thứ trói buộc đó có thể làm gì được Hoàng Tuyết Nhu, hắn chỉ đang tìm một cái cớ, một cái cớ cho chính mình, tự an ủi mình để vượt qua ám ảnh trong lòng kia mà thôi. Hắn thích nàng, thích lắm… Để nàng đi lấy thằng khác, hắn thấy mình không làm được.
Ngày hôm sau, hiệu trưởng đã nhận được đơn xin nghỉ dài ngày của hai học sinh, trong đó có cả học sinh thiên tài nhất học viện: “Bạch vũ thiên sứ”. Dù thấy hơi kỳ nhưng đó việc riêng của học sinh, hiệu trưởng cũng chỉ hỏi thăm một hai câu rồi gật đầu cái rụp, đồng ý cho nghỉ.
Ở cái học viện này, thân phận thật Hoàng Tuyết Nhu cũng có danh tiếng không nhỏ, chủ yếu là vì nàng rất đẹp. Khuôn mặt như thiên sứ, thân hình uyển chuyển nhu nhuyễn, âm thanh thánh thót nhẹ nhàng, lại thêm khí chất quý tộc xen lẫn với vẻ tinh nghịch sẵn có, nàng làm cho không ít kẻ tự nhận là thanh niên tài tuấn si mê như điếu đổ.
Việc nàng hay qua lại với một thằng nhóc lớp dưới làm không ít tên ghen tức nổ đom đóm mắt, việc khiêu chiến với Trần Nam đã diễn ra không ít lần, nhưng tất cả đều bị hắn xì mũi khinh thường, coi như một đám rác rưởi rồi đuổi đi. Cũng từ đó lời đồn đại về tên vô dụng Trần Nam cũng được truyền đi, nhiều kẻ còn tự nhận là rất phong độ, nói bóng nói gió về Trần Nam vô dụng thế nào cho Hoàng Tuyết Nhu, cuối cùng cũng chỉ nhận lại một ánh mắt khinh miệt của nàng cùng cái quay lưng không thương tiếc.
Vốn có nhiều kẻ còn định lợi dụng sinh nhật của Hoàng Tuyết Nhu để đè ép Trần Nam một trận, nào ngờ còn chưa kịp ra tay đã bị thằng kia nhanh tay dẫn người đẹp đi mất.
----Lại là vệt kẻ ngang đáng ghét----
Lúc này, Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu đang ngồi trên một chiếc xe ngựa khá rộng rãi. Trần Nam đang ngồi nghiên cứu một cuốn từ điển bách khoa, còn Hoàng Tuyết Nhu ngồi bên cạnh vừa giải thích cho hắn mấy chỗ không hiểu, vừa cùng nghiên cứu với hắn. Đôi khi có chỗ nàng không hiểu, hắn còn có thể giải thích lại cho nàng nữa.
Cuốn từ điển này mượn được từ thư viện, có giới thiệu khá đầy đủ về thế giới này. Cũng tại Trần Nam ngày thường toàn trốn học đi luyện công, đồng thời rèn luyện chiêu thức, vì thế mấy thứ kiến thức về địa lý hay lịch sử, phân bố thế này hắn chỉ biết được một hai mà thôi.
Theo đó, thế giới này gọi là Sinh Tồn Tinh. Cái tên này nghe nói được thủy tổ của loài người đặt ra sau khi trải qua bao khó khăn, chiến đấu với thiên nhiên, đánh bại các loại yêu tộc, ma tộc… Loài người là phe chiến thắng cuối cùng. Đặt tên là Sinh Tồn tinh là để cho con cháu luôn ghi nhớ việc rèn luyện và phát triển thực lực, vì chỉ có thực lực mới có thể Sinh Tồn trên phiến đất này.
Sinh Tồn Tinh có hai đại lục chính, nằm ở phía Đông là Quân Vương Đại Lục, còn ở phía Tây là Quyền Hoàn Đại Lục.
Người của Quân Vương Đại Lục hầu hết là tóc đen mắt đen, da vàng, có thói quen để tóc dài cả nam và nữ, chế độ Quân Vương cầm quyền, các quốc gia hầu hết đều là Vương Quốc. Tất nhiên, nơi đây cũng không chỉ có mỗi người da vàng, người da trắng tôn sùng đạo Quân Vương cũng có không ít.
Quyền Hoàn Đại Lục lại là địa bàn chính của người da trắng, mắt và tóc thì có nhiều màu khác nhau, đàn ông có thói quen để tóc ngắn. Chế độ khá giống tư bản, các gia tộc, các thế lực luân phiên chuyển giao quyền lực, thường thì một gia tộc chỉ cầm quyền mười năm, nếu sau mười năm mà không giao quyền cho người khác thì rất dễ gây bất mãn, làm người khác có cảm giác nguy cơ, từ đó dẫn đến việc bị các gia tộc khác cùng công kích, kiêng kỵ.
Đặc biệt, người của Quân Vương Đại Lục có hơi mê tín nhưng không quá tin vào thần tiên, nếu cho họ lựa chọn giữa một túi vàng và vị thần nào đó, đại đa số người sẽ không thương tiếc mà lựa chọn túi vàng. Còn người của Quyền Hoàn? Có lẽ họ sẽ lấy túi vàng, sau đó chia một nửa cho vị thần mà họ kính ngưỡng, coi như là “xưng tội”.
Chúng ta bắt đầu phóng to bản đồ về phía Quân Vương Đại Lục, trên đó có khoảng năm mươi quốc gia lớn nhỏ, trong đó có ba nước khổng lồ nhất, được gọi là Tam Cực của Quân Vương Đại Lục. Đó là vương quốc Âu Tiên phía nam, vương quốc Tổ Hán phía Đông và vương quốc Allades phía Tây.
Ba nước này là ba nước lớn nhất, gần như nắm quyền thống trị toàn đại lục. Không những thực lực mạnh mẽ, cường giả như mây, hơn nữa Hoàng Đế còn anh minh thần võ, có tu vi cực cao, sinh mệnh dài lâu, thừa sức đào tạo ra người thừa kế hoàn mỹ nhất trong tương lai. Nhưng cũng vì thế mà tranh đoạt trong hoàng cung cũng kịch liệt hơn bao giờ hết. Nghe nói hoàng đế Tổ Hán có đến hơn ba trăm con trai, hai trăm năm mươi con gái, hơn nữa nếu không chấm trúng được ai thừa kế thì có