- Oài! Bốn năm rồi mới về lại đây, thật là hoài niệm tuổi thơ nha. – Ngoài cổng thành Thanh Yến, Trần Nam thoải mái vươn vai một cái, cảm thán dạt dào nói.
- Giờ về đến nhà rồi! Nên làm cái gì đâu tiên đây nhỉ? Xem nào… Ế, Nhu bé nhỏ làm sao thế? Vẻ mặt kia là thế nào? Lại đây bạn thân xem xem nào.
Hoàng Tuyết Nhu kể từ khi nhìn thấy cổng thành này thì bỗng nhiên ngẩn người ra đó, nghe thấy hắn gọi thì mới giật mình hồi thần, đánh trống lảng sang chuyện khác:
- Đã bảo là xưng hô phải thống nhất rồi cơ mà! Cái gì mà Nhu bé nhỏ với bạn thân chứ? Không đứng đắn, thế mà cũng há mồm xưng thanh niên nghiêm túc.
Trần Nam biết nàng đang lảng tránh, cũng không truy cứu nhiều, chỉ bĩu môi:
- Nghiêm túc để trên miệng à? Thanh niên thì phải ra dáng thanh niên, thân mật thì mới hồ ngôn loạn ngữ cho vui mồm, chứ đi với nhau lúc nào cũng tiểu thư thế này tại hạ thế nọ à? Không thấy…
Trần Nam nói đến đó bỗng nhiên ngậm miệng, suýt nữa thì nói: “Không thấy trong thế giới kia vợ chồng trẻ còn lúc thì anh em, lúc thì ông tôi – bà tôi, lúc thì mày tao bắn bùm bùm đó à?” Nếu nói ra, không thể thiếu được một màn truy vấn thế giới kia là thế giới nào?
Hoàng Tuyết Nhu cũng không hỏi kỹ càng xem hắn định nói gì, cũng không phản đối cái thuyết pháp thân mật mới hồ ngôn loạn ngữ của hắn, bởi tên này với người ngoài lúc nào cũng giữ đủ lễ phép, xưng hô và thái độ cực kỳ đúng mực, khí chất quý tộc bắn ra bốn phương tám hướng. Chỉ có ở bên nàng, con người thật của hắn mới bày ra một cách chân thành. Nghĩ đến đó, nội tâm Hoàng Tuyết Nhu như được tưới mật ngọt, ấm áp vô cùng.
- Muốn làm gì trước thì anh cứ quyết định đi! Em nghe theo anh là được.
Trần Nam nghĩ một lúc rồi nói:
- Ừ! Thế trước tiên về gặp bố mẹ anh đã! Em về với anh hay về nhìn bố mẹ em trước? – Trong lòng lại thầm cảm thán, làm con gái thật tốt, lúc nào không thích nghĩ nhiều thì chỉ việc đẩy hết ình, bản thân thì lười biếng thuận theo, chẳng bao giờ lo chịu thiệt. Ài… số tui khổ a.
(Tác giả: Khinh bỉ chú, nó mà lúc nào cũng quyết thay chú thì xem chú có nhảy dựng lên bảo không thể để đàn bà làm chủ hay không?)
Sắc mặt của Hoàng Tuyết Nhu hơi khác thường, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời:
- Em đi với anh!
…
- Bố! Mẹ! Con về rồi! Thằng Lữ đâu? Anh về rồi ra đón xem nào!
Trong một căn viện bình thường thuộc phủ họ Trần, Trần Nam vừa mở cửa xông vào vừa hô loạn lên, phát tiết tình cảm nhớ nhà của mình.
Ở học viện Đô Thành, thời gian học và tu luyện gần như kín mít quanh năm, chỉ có năm đầu tiên, nhà trường thông cảm cho các học sinh mới chưa thích ứng được, cho các em thời gian nghỉ ngơi khoảng một hai tháng về thăm nhà hoặc làm gì đó một lần, còn các năm sau đó thì hầu như không có thời gian nghỉ.
Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu cũng đều chỉ về thăm nhà một lần ở năm đầu tiên, sau đó thì không về nữa. Tính ra thì hắn đã ba năm không về nhà, còn Hoàng Tuyết Nhu thì năm năm rồi. Cũng may, việc truyền thông tin ở Sinh Tồn Tinh cũng không tính là quá kém, thư từ qua lại với gia đình của các học sinh cũng không gián đoạn, coi như giảm bớt phần nào nỗi nhớ nhà.
Căn viện nhốn nháo một chút, sau đó, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp hấp tấp chạy ra, quần áo xộc xệch, tóc tai hơi rối, có vẻ nhếch nhác. Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm đến, chỉ vui mừng chạy về phía Trần Nam, ôm chầm lấy hắn vui mừng nói:
- Con mẹ về rồi! Lớn quá rồi! Mày ba năm không về, có biết mẹ nhớ lắm không? Sao về mà không báo trước để mẹ chuẩn bị cơm cho! Đi xa thế có đói không? Hay vào tắm trước đi để mẹ đi chuẩn bị cơm cho. Xem này, gầy quá…
Trần Nam còn chưa nói gì đã bị một tràng câu hỏi, một tràng cằn nhằn như tiếng súng liên thanh truyền vào tai. Hắn chả biết nói gì, dở khóc dở cười để ẹ phát tiết, chờ đợi người tới cứu mạng mình.
- E hèm! – Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, âm thanh gằn giọng của bố đã truyền đến. Mẹ cũng nhận ra mình hơi kích động, nhanh chóng buông Trần Nam ra.
Trần Nam đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy nơi đó đứng một người đàn ông trung tuổi, nhưng mấy năm nay hình như bảo dưỡng rất tốt, nhìn phong độ ngời ngời, Trần Nam không nhịn được mà cảm thán:
- Không hổ là bố của con nha! Á… sao bố đánh con?
Trần Nam còn chưa nói xong đã bị vỗ một phát vào đầu. Ngẩng đầu lên đã thấy Trần Việt Thanh đang tức giận vểnh cả râu nhìn hắn, mặt nghẹn đỏ bừng như muốn phát tiết mà không tìm được chỗ. Trần Nam chột dạ nhìn xung quanh…
Mẹ thì quần áo hơi xộc xệch, mặt hơi đỏ, ông già nhìn quần áo chỉnh tề, nhưng quần rõ ràng mặc ngược, thắt lưng đã bị che nhưng do thở hổn hển nên vẫn lộ ra sự cẩu thả nơi mối thắt. Ách…
- Nhìn cái gì mà nhìn? Về cũng không chịu báo trước, còn dám hô to gọi nhỏ. Không biết người già không chịu được bất ngờ hay sao? Mày không thương bố thương mẹ hả? Nhờ mày mà bố suýt nữa… suýt nữa…
Trần Nam bắt đầu hèn mọn nghĩ linh tinh về ông bố cực phẩm này. Giờ còn là ban ngày ban mặt mà! Già rồi mà còn… Nhưng nghĩ lại, vì mình mà ông già giật mình suýt nữa bị ấy ấy (ấy ấy là gì tự đoán =))), hắn không khỏi rất là hối lỗi, ngoan ngoãn đứng đó ăn chửi.
- Anh! – Trần Việt Thanh còn đang ấp úng thì một thằng nhóc đã nhảy ra, tót một cái đã ôm chầm lấy Trần Nam. Đây đúng là Trần Lữ, em trai ruột của hắn. Năm nay mười tuổi, kém hắn sáu tuổi.
- Aaa! Nữ sinh nhỏ đã cao thế này rồi à? – Trần Nam xoa xoa đầu em trai, vui vẻ nói.
- Em không phải nữ sinh! Em là Lữ cơ mà! Không cho xuyên tạc! Cũng cấm xoa đầu em, em lớn rồi! – Thằng bé cực kỳ bất mãn kháng nghị, trong lòng không biết oán giận bố bao nhiêu lần vì vụ đặt ình cái tên chả đâu vào đâu kia.
Bình thường tên là Lữ cũng không có gì, nhưng sao cứ phải đặt tên anh mình là Nam, sau đó mình là Lữ? Không phải để người ta dễ liên tưởng tới giới tính của mình có vấn đề sao?
- Thôi thôi! Vào nhà đã rồi nói. Đi! Đi vào! A! Đây là… - Dương Thúy Hiền, mẹ của Trần Nam bây giờ mới để ý đến cô bé trở về cùng con trai. Bà không khỏi giật mình, cô bé này cũng quá đẹp đi, mình hồi trẻ tuy rằng cũng coi như xinh đẹp, nhưng so với nó thì còn kém một bậc, đã thế lại thêm khí chất kia nữa, mới chỉ nhìn đã làm cho người ta yêu mến rồi.
- Con dâu bố mẹ đấy! – Trần Nam tỉnh bơ nói. Mặc dù hai vị phụ huynh đã đoán ra phần nào, nhưng nghe chính mồm hắn nói thì cũng trợn tròn mắt. Sau giây phút tĩnh lặng, Dương Thúy Hiền lại lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc.
- Ừ! Được rồi được rồi! Có gì nói sau, vào nhà tắm rửa cho sạch sẽ rồi ra ăn cơm đã, cũng sắp tối rồi. Có gì muốn nói thì để sau ha! Nào, đi thôi. Lữ đi bảo người hầu chuẩn bị nước nóng cho anh chị, mẹ xuống phòng bếp tự làm đồ ăn.
Trần Việt Thanh cũng chưa rõ ràng tường tận về thân thế của Hoàng Tuyết Nhu, nhưng nghe vợ xử lý tình huống như vậy cũng cực kỳ hài lòng. Nở nụ cười thân thiện với Hoàng Tuyết Nhu rồi quay người vào bên trong.
Buổi tối, cha mẹ quan tâm hỏi han tình hình học tập của Trần Nam, hắn cũng chỉ nói sơ sơ mình chăm chỉ tu luyện thế nào, đồng thời giới thiệu Hoàng Tuyết Nhu là bạn học cùng trường. Lại ngồi luyên thuyên chút ít về mấy