Sáng hôm sau.
Không khí của Từ phủ có vẻ hơi khác thường. Đó là vì một trong hai lão tổ đã bị thương, dù không thương nặng, lại được cao nhân nhanh chóng dùng công lực áp chế, có thể nhanh chóng hồi phục nhưng điều này cũng vẫn làm cho Từ phủ cảm thấy áp lực.
Cao thủ nào có thể đả thương lão tổ? Là cao nhân nào tới cái ngôi thành Thanh Yến nhỏ bé này? Có mục đích gì? Còn nữa, tin tức lão tổ bị thương phải giấu thật kín, không cho lọt ra ngoài. Vì chuyện này mà gia chủ họ Từ chạy đông chạy tây kiếm dược vật đại bổ, ton hót hiếu kính cho lão tổ, làm Từ phủ gà bay chó chạy một phen. Đã vậy còn dặn dò con cái làm việc khiêm tốn một chút, đừng gây sự lung tung trong thời gian này, cao nhân kia có lẽ còn trong thành, chọc phải hắn thì nguy to.
Do đó, không khí của Từ phủ có vẻ nghiêm trang túc mục hơn bao giờ hết, ai nấy nghiêm chỉnh như bộ đội, mấy thằng ăn hại cũng bị nhốt trong nhà, nghiêm cấm thả ra cắn bậy cắn bạ…
Từ phủ đã bị Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu quậy cho tưng bừng, đúng theo phong cách của Trần Nam, nhưng cả hai vẫn hồn nhiên coi như không biết, tiếp tục cuộc cách mạng cưới xin vĩ đại.
Sáng hôm nay, Trần Việt Thanh đã dẫn theo bà mối, mang theo chút quà cáp, đích thân sang nhà họ Hoàng để cầu thân. Ngoài ra còn nhờ ông bác cả đứng ra nói chuyện với người trong tộc, xem phản ứng của tất cả mọi người thế nào.
Nhưng quả nhiên xuất sư bất lợi, sau khi biết được rõ ràng ý định của Trần Việt Thanh, Hoàng Thanh Giang tỏ ra khó xử, lấy cớ phải hỏi ý kiến Hoàng Tuyết Nhu mới có thể quyết định, thực tế là dùng kế hoãn binh, kiếm thời gian suy xét xem lợi ích của chuyện này có đủ lớn hay không rồi mới quyết định.
Lúc này, Trần Nam đã nhận được tin báo từ gia đinh, hắn quay mặt kỳ quái nhìn Hoàng Tuyết Nhu:
- Bố vợ muốn nghe ý kiến của em kìa? Có lẽ em nên về nhà một chuyến.
Liên Hương Nhu có vẻ hơi do dự một chút, sau đó chợt dặn dò một câu:
- Có lẽ lần này về nhà họ sẽ không cho em gặp lại anh. Em cũng không chắc lắm, nhưng anh yên tâm, với thực lực của em bây giờ, có trốn ra cũng không phải khó khăn gì, tối nay gặp anh ở cổng thành. Sau khi xác nhận lại tất cả mọi chuyện em sẽ nói lại với anh. Tin em, được không?
Trần Nam chợt cảm thấy sửng sốt khó hiểu, nhưng sau đó thì nhẹ nhàng gật đầu. Trước đó vài ngày hắn còn phát biểu hùng hồn rằng: “Trên đời không còn chữ tín thì anh vẫn tin em”, bây giờ mà lắc đầu thì chẳng phải tự tát vào mồm hay sao? Hơn nữa, bản thân có thực lực cũng làm lòng tin của hắn tăng cao, thực lực… đúng là thứ tốt a.
Quả nhiên, ngay sau đó đã truyền ra tin tức Hoàng tiểu thư trở về, nhưng tạm thời chưa đồng ý mối hôn sự này.
Ban ngày qua đi, buổi tối lại đến.
Một bóng đen vọt ra khỏi Hoàng phủ, thân hình như quỷ mỵ, chỉ giây lát đã biến mất không còn bóng dáng, đến một chút tiếng gió cũng không phát ra, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Ngoài cổng thành:
- Sao rồi? Người nhà em rốt cuộc muốn cái gì? Sao lại truyền tin tức ra ngoài là không đồng ý?
- Họ… muốn lợi ích tối cao! – Hoàng Tuyết Nhu ảm đạm nói.
- Lợi ích tối cao? – Trần Nam khó hiểu hỏi lại.
- Anh nghe em kể chuyện được không?
Trần Nam gật đầu, ngồi xuống yên lặng chờ nàng kể. Hắn đã quá hiểu nàng, có lẽ nàng đang buồn, cần người chia sẻ gì đó.
Từ hồi quen nhau tới giờ, hắn luôn thấy Hoàng Tuyết Nhu vui cười vô tư, nhưng mấy ngày nay, nàng buồn phiền rất nhiều việc, mà chuyện gì cũng có liên quan đến nhà họ Hoàng chó má kia. Trần Nam đang oán giận nghĩ đến việc có nên quậy cho Hoàng Phủ tưng bừng lại phế đi vài thằng “thiên tài” cho bõ tức hay không.
- Em từng nói với anh! Người họ Hoàng bản tính lạnh lùng, tu luyện Huyền Băng Quyết thì còn lạnh lùng hơn, càng tu luyện nhiều lại càng như thế. Cha từ nhỏ đã nhồi vào đầu em một mớ lý thuyết cái gì mà trung thành tuyệt đối với dòng tộc, có thể hy sinh tất cả vì lợi ích của dòng tộc! Có người cha nào giáo dục con mình nên hy sinh này hy sinh nọ không?
Giọng nói của nàng thật ưu thương, buồn phiền. Trần Nam cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng chửi rủa tổ tông mười tám đời Hoàng Thanh Giang, nhưng nghĩ lại đó lại là tổ tông mười chín đời Hoàng Tuyết Nhu nên đành phải buồn bực nuốt lại vào bụng.
- Những lời của ông ta trái ngược hẳn với lời của mẹ. Mẹ nói rằng mẹ mãi mãi thương em, nói rằng mẹ có hy sinh tất cả vì em, nói rằng cha mẹ nào cũng có thể làm thế, mẹ còn nói cuộc sống là truy cầu hạnh phúc, mẹ không mong em cũng truy cầu thứ hạnh phúc ảo tưởng giống như những người họ Hoàng kia. Chính vì thế lời của cha em giống như những lời rác rưởi của một con người độc ác đang nhồi vào đầu mình vậy.
- Lớn hơn một chút nữa, em càng ngày càng chán ghét những người ở trong cái nhà đó. Lạnh lùng, bình tĩnh, vô tình. Lúc nào bên mồm cũng chỉ dòng tộc, dòng tộc. Vì vậy em quyết định tự lập một thế giới riêng ình, kiếm những người bạn mà mình thích, từ đó mà thần tiên hội ra đời.
Nói đến đây, Hoàng Tuyết Nhu lại cười vui vẻ nhìn Trần Nam:
- Anh biết không, ngày đó có nhiều bạn, dù vui nhưng ai cũng coi em là chị cả, dần dần cũng mất đi thú vị. Mãi cho đến khi tên nhóc nào đó xuất hiện, tự dâng đầu lên cho em vỗ, dâng mông lên cho em đá, những tháng ngày đó mới là những ngày mà em vui nhất. Hì hì.
Thấy