Phòng sách của Trần Việt Thanh.
Trần Nam đã đi được một thời gian, lúc này, Dương Thúy Hiền đẩy cửa bước vào, nụ cười đầy mặt, khá là vui vẻ.
- Thấy thế nào? – Trần Việt Thanh kéo tay vợ ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi.
- Không tồi! Con bé này rất lễ phép, ngoan ngoãn! Dù thế mắt lại rất có thần, là một cô bé tinh linh, hoạt bát, tính tình có vẻ hợp với thằng Nam nhà mình. Còn về tướng mạo thì cũng rất đoan chính, thuộc loại người trọng tình cảm. À, em còn hỏi được ngày sinh tháng đẻ nữa, chắc tầm mai kia là xem được hết tử vi rồi, nhưng mà xem qua thì cũng có số vượng phu, chỉ là hình như đường con cái hơi kém…
Dương Thúy Hiền nói một thôi một hồi, đủ từ các loại thuật số như xem tướng, tử vi… giống như một thầy số vậy. Điều này cũng không trách, bởi họ Dương của nàng vốn có gia truyền về trận pháp và các loại dị thuật, việc xem tướng số và tử vi này ở thành Thanh Yến còn chưa có ai qua mặt được họ Dương.
- Ừ! Là người trọng tình cảm là được rồi. – Trần Việt Thanh cũng rất tin tưởng vào khả năng của vợ mình, ông cũng bình tĩnh nói ra những gì mình hỏi được, và cả những gì mình nghĩ nữa.
- Vậy phải làm thế nào? – Sau khi nghe chồng phân tích, Dương Thúy Hiền có vẻ lo lắng cho con trai, hơi bất an nói.
- Còn làm thế nào? Cố hết sức thôi! Trong danh gia vọng tộc, hôn nhân không phải do mình, còn nếu muốn tự chủ thì phải có năng lực mới được. Con trai đã tự tin như vậy, thôi thì anh cũng giúp nó hết sức một lần, chẳng phải năm xưa bố cũng đã giúp đỡ mà anh mới có thể lấy em hay sao?
Trần Việt Thanh có vẻ hơi hoài niệm nói, Dương Thúy Hiền cũng cười ngọt ngào như cô gái thuở nào, thâm tình ghé sát vào bên người chồng.
- Thôi! Con cháu có phúc của con cháu! Ngày mai anh nói chuyện này với anh cả rồi sang bên đó cầu thân.
----Vạch kẻ ngang trở lại----
Đêm xuống.
- Anh định làm gì? Em không phải người tùy tiện!
Hoàng Tuyết Nhu cảnh giác nhìn Trần Nam, không hiểu sao nửa đêm hắn lại nhảy xộc vào phòng mình, đã thế còn lén lén lút lút như ăn trộm. Nàng vừa định hô thì hắn đã chồm tới ôm ngang eo rồi che miệng nàng như có tật giật mình, hắn vừa buông ra thì nàng đã vội vã kháng nghị.
Trần Nam dở khóc dở cười, thơm lên má nàng một cái, tay bên dưới cũng không thèm buông:
- Sao nào? Anh có làm gì thì em còn phản kháng chắc!
- Hứ! – Hoàng Tuyết Nhu đỏ mặt quay đi, không thèm trả lời.
- Thôi nào, đùa một chút thôi mà! Tối nay anh muốn đi thử tay nghề một chút, em có đi không? – Trần Nam vẫn ôm lấy eo Hoàng Tuyết Nhu, cười hì hì nói.
- Thử tay nghề?
- Đúng rồi! Bốn năm nay ở học viện chỉ có tu luyện với tu luyện, không thì lại đánh vui đùa một chút với em. Như em còn có thể lấy thân phận Bạch vũ thiên sứ để diễn luyện với vài cao thủ trong học viện, còn anh thì chả biết mình đến được đâu. Bây giờ có một số việc cần xử lý, vậy mà thực lực của mình đến đâu cũng không biết, vậy thì còn làm ăn gì. Chẳng phải biết người biết ta, trăm trận trăm thắng hay sao?
- Thử bằng cách nào? – Hoàng Tuyết Nhu bắt đầu hào hứng. Nàng biết, Trần Nam là một tên thích quậy phá, nhưng lúc nào cũng thích lén lút quậy. Đã có hai lần học viện Đô Thành bị hắn quậy cho gà bay chó chạy, sau đó chính hắn lại tham gia vào đám người căm phẫn chửi bới tên thủ phạm nào đó. Lần này… chẳng nhẽ lại có trò gì náo nhiệt?
Trần Nam hưng phấn xoa xoa tay:
- Nghe nói ba dòng tộc lớn trong thành Thanh Yến đều có hai vị lão tổ tu vi Lực Bạt Sơn Hà, chi bằng chúng ta mỗi người một cụ. Thế nào?
Hoàng Tuyết Nhu trợn mắt:
- Nghĩ thật hay, anh nghĩ tu sĩ Lực Bạt Sơn Hà dễ xơi như vậy à? Không khéo còn…
- Ngốc quá đi! Anh dạy em Bộ để làm gì? Đã bảo là thử tay nghề, không nuốt được thì chạy! Chẳng phải em đã đột phá đến Lực Bạt Sơn Hà từ giữa năm ngoái rồi hay sao? Tu vi không kém họ, Bộ cũng rất inh, chẳng nhẽ còn lo chạy không thoát?
Hoàng Tuyết Nhu đắn đo một lúc, thấy cũng không có gì nguy hiểm cả, lúc này mới hưng phấn nói:
- Được, nhưng đi tìm lão tổ nào bây giờ?
- Mẹ! Tất nhiên là nhà họ Từ rồi! Chẳng nhẽ lại chạy đi đánh lão tổ nhà mình à?
- Hì hì! Biết ngay anh tốt với em, không đi nhà họ Hoàng mà! Nhưng mà… tìm họ ở đâu bây giờ? – Hoàng Tuyết Nhu vui vẻ cười hì hì, sau đó thắc mắc hỏi.
- Có cái gì khó đâu? Ba dòng tộc này lúc nào chả có cái gọi là cấm địa? Chính là địa điểm có linh khí dày hơn các chỗ khác, dành ấy lão tổ tu luyện. Mà họ cũng không có ý định ẩn cư gì cả, còn cần tọa trấn dòng tộc cơ mà, hỏi ra vị trí chẳng phải dễ dàng à?
- Ừ! Nghe theo anh là được. – Hoàng Tuyết Nhu gật đầu vui vẻ:
- Đi ra ngoài để em thay quần áo rồi đi!
Trần Nam kỳ quái nhìn nàng:
- Thay thì cứ thay đi! Đâu phải chưa nhìn mà còn phải…
- Im mồm!
----Lại là vạch kẻ ngang----
Một giờ sau, trong phủ họ Từ.
- Ê! Nhà này có cấm địa gì không? Cho mày ba giây, không nói tao thiến! Nhìn cho kỹ bên kia vẫn còn một đứa nữa, mày mà nói khác nó thì liệu hồn! – Một âm thanh khàn khàn dày đặc sát khí truyền vào trong tai anh gia đinh họ Từ, làm anh chàng sợ hãi run cầm cập, không dám giấu diếm:
- Có! Có cấm địa! Ở… ở đằng sau đông viện, là một cái hồ lớn được xây kênh rạch dày đặc xung quanh… Ư!
Anh gia đinh nói đến đó thì đã ăn một chưởng sau gáy, ngất xỉu tại chỗ.
- Thế nào rồi? – Thanh âm khàn khàn đã thay đổi lại thành giọng thiếu niên, Trần Nam hỏi.
- Là đằng sau đông viện, một cái hồ lớn được xây kênh rạch. Hẳn là để cho hai lão tổ luyện Kinh Đào Chưởng Pháp. Chỗ đó thực ra cũng không cấm người vào, nhưng nếu thực lực không đủ thì rất dễ bị từng đợt sóng do hai lão tổ này luyện công ập tới giết chết, do đó không ai dám vào cả.
- Chính chỗ đó rồi! – Trần Nam hưng phấn khẳng định.
…
Đằng sau đông viện.
Quả nhiên nơi đây có một cái hồ lớn, ít nhất cũng rộng gấp ba lần Hồ Hoàn Kiếm, xung quanh xây hệ thống kênh mương dày đặc, hay nói cho chính xác là bị chưởng pháp bá đạo đánh thành kênh mương. Lúc này, một cụ ông và một cụ bà đang ngồi nhàn nhã đánh cờ giữa trời đêm, miệng vẫn đàm luận về lĩnh ngộ võ học, lúc lại nói chuyện về đám con cháu, rồi các gia tộc ở kinh thành. Thỉnh thoảng đàm luận về kinh đào chưởng pháp, có chỗ hiểu ra thì lại đánh