Lý Ân Tinh có được cơ hội tốt, hắn vòng tay ôm lấy Huỳnh Tiểu Như, sủng nịch cúi đầu đặt lên tóc một nụ hôn, mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi làm cho người hắn như được nạp năng lượng.
Lý Ân Vỹ từ xa nhìn lại, gương mặt đen kịt như đít nồi.
“Bọn họ rốt cuộc xem mình là gì chứ? Lý Ân Tinh, anh có cần quá đáng như vậy không? Tức chết đi được.”
Hôn xong, hắn ghé sát tai nó.
- Nghe tôi nói, nếu như em ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ em thật tốt.
Còn nữa, đến khi về nhà tôi cũng sẽ hướng dẫn em làm bài tập có chịu không? Hơn nữa là Đại Đại ở nhà của Nhật Trần đang đợi em về chơi với nó, hay là em thật sự không muốn đến chỗ của Nicholas đây?
Đại Đại? Huỳnh Đại Đại, con mèo cưng của nó đang ở nhà của Hướng Nhật Trần?
Nghe đến Đại Đại bây giờ vẫn an toàn, Huỳnh Tiểu Như theo phản xạ đẩy Lý Ân Tinh ra, vô cùng kinh ngạc, hỏi:
- Anh không có bỏ rơi Đại Đại sao? Sao lần trước anh nói là đã bỏ nó rồi chứ?
Lý Ân Tinh vô cớ bị bảo bối đẩy ra, trong lòng hắn biểu tình dữ dội.
Thì ra trong mắt Huỳnh Tiểu Như thì con mèo Đại Đại đó còn quan trọng hơn hắn.
Được lắm, khi về hắn sẽ xử cả nó lẫn con vật không biết phép tắc kia một thể luôn!
Lý Ân Tinh phục hồi lại tinh thần, di chuyển hai tay vào túi quần, mạnh mẽ tuyên bố tối hậu thư.
- Nếu như em không nghe lời tôi đi mau lên, tôi nhất định sẽ để em phải hối hận.
Giờ sao hả Tiểu Như? Em có đi hay là không?
Huỳnh Tiểu Như “...” nó có thể nói không sao!
***
Bọn nó đi qua con đường dài và hẹp đến nơi trời cũng đã chuyển tối, trước mặt bọn nó hiện giờ là một con suối to, mực nước trong veo nhìn xuyên thấu những hòn đá nhỏ nằm trải dài ở bên dưới.
Huỳnh Tiểu Như bẩm sinh vốn thích nước, vừa nhìn thấy ở phía trước có nước theo bản năng chạy đi, tuy nhiên còn chưa kịp rời khỏi đã bị Lý Ân Tinh tóm được.
Hắn đem nó quay lại, không khỏi hạ lông mày.
- Ở đây không phải là hồ bơi như ở nhà, em đừng có chạy lung tung, kẻo lại xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?
Lý Ân Vỹ đứng phía sau lắc đầu.
Lúc này, Tiểu Như chỉ tay về con suối, ngây ngô nói:
- Nước rất cạn kia mà, anh nhìn xem, nước thật sự rất cạn.
Lý Ân Vỹ lần nữa lại lắc đầu, anh cho rằng người độc thân như anh số quá khổ, từ đầu đi cùng hắn là lựa chọn sai lầm!
Lý Ân Tinh buông tay Tiểu Như ra, lãnh khốc, nói:
- Ấu trĩ, sau này em đừng có nhìn