- Bây giờ chúng ta mau lên đường, nếu không tao e là sẽ không kịp trời tối, ngoài ra còn phải sắp xếp thời gian để nghỉ ngơi nữa, không biết mọi người thấy thế nào?
Lý Ân Tinh quét mắt nhìn cả bọn hỏi, dường như cả đám đều không phản đối gì, chỉ đồng loạt nhìn hắn hô một tiếng:
- Được!
Dứt lời, cả đám cúi người xuống cởi giày, trong lúc đó Tiểu Như vẫn còn đứng ngây ra.
Đến khi mọi người hầu như đã chuẩn bị xuất phát, Tiểu Như mới nhớ ra nó chưa kịp cởi giày liền cúi xuống, tuy nhiên thời điểm đó có một cánh tay ngang nhiên kéo nó dậy.
Hắn lãnh đạm ra lệnh:
- Em không cần phải làm!
Huỳnh Tiểu Như tròn mắt, ngây ngốc hỏi:
- Vậy! Tôi không cần phải đi sao? Vậy thì anh đi vui vẻ, tôi về nhà trước đây!
Vừa xoay người muốn rời khỏi, Lý Ân Tinh liền vươn tay nắm lấy balô nó kéo lại, cả bọn phía trước nhìn thấy cười một cái.
Từ Chính Huy lên tiếng:
- Ahn, nha đầu này của mày đáng yêu đấy, thật sự làm tao được mở mang tầm mắt a!
Lý Ân Vỹ cười khổ:
- Phiền phức thì đúng hơn, chỉ giỏi làm người ta đau đầu.
Tiểu Như nghe đầy tai, nó cáu kỉnh nhìn hắn.
- Vậy anh muốn bỏ lại tôi ở đây phải không?
Lý Ân Tinh không trả lời, ra ám hiệu bằng mắt với cả bọn, lập tức cả bọn hiểu ý liền rời đi sau đó.
Chắc chắn mọi người đã rời khỏi, Lý Ân Tinh ngồi xuống, xoay lưng về phía Huỳnh Tiểu Như, đầu hơi ngoảnh lại sau, nói:
- Lên đi, tôi chịu thiệt cõng em.
- Nhưng! tôi muốn tự đi, như vậy không được hay lắm đâu a.
Tiểu Như lấy làm căng thẳng, từ chối.
- Bây giờ em muốn