Sau khi phát đề thi lần lượt cho cả lớp, Đổng Thế Minh đi đến bàn Tiểu Như, chu đáo nhìn nó hỏi:
- Tiểu Như, bàn ở phía dưới vẫn còn trống, em di chuyển xuống đó nhé?
Địa điểm Đổng Thế Minh chọn cho nó là bàn cuối ở dãy 2, tương tự như vậy sẽ cách An Hảo những 3 cái bàn khác.
Diệp An Hảo trong lòng biểu tình dữ dội, cô đứng dậy, mè nheo nói:
- Thầy ơi, làm ơn đừng tách em khỏi Tiểu Như có được không? Em không thể xa Tiểu Như được đâu, xin thầy có được không?
Dù sao đối với Lịch sử cô cũng không thông thạo, hơn nữa những cột mốc thời gian cô đều không nhớ nổi, nếu như Huỳnh Tiểu Như rời khỏi cô chắc chắn chết chắc.
Đổng Thế Minh quay sang nhìn An Hảo, anh co mày:
- Em tưởng tôi cũng có thể sống mà thiếu con bé sao?
- Dạ?
Cả lớp đồng thanh, hàng loạt cặp mắt không hẹn đổ dồn về phía Đổng Thế Minh, khiến anh vô cùng khó xử, nói:
- Không có gì cả, các em còn như vậy thầy sẽ phạt từng đứa đấy nhé!
Cả lớp lần lượt im phăng phắc.
Lúc này Huỳnh Tiểu Như cũng đứng dậy, thu gom vật dụng và đề thi, sau đó nhanh chóng rời khỏi ghế, bước đến đối diện Đổng Thế Minh.
- Cảm ơn sự sắp xếp của thầy, em chắc chắn sẽ làm bài thật tốt.
Nó nói, Đổng Thế Minh phì cười, nụ cười vừa vặn làm cho vài trái tim tan nát!
- Đó là trách nhiệm của tôi, em không cần để tâm đâu.
Dứt lời, Đổng Thế Minh không tự chủ vươn tay, xoa đầu Huỳnh Tiểu Như một cái.
Cả lớp “! ”
Diệp An Hảo chết đứng, cô khóc ròng trong lòng.
“Thầy và Tiểu Như! sao có thể? Sao có thể như vậy?”
Cô cho rằng bọn họ nhất