Lúc này, người dẫn chương trình bèn đặt những câu hỏi khác: “Bạn có gì muốn nói với bạn mình không?”
Nhiễm Thuật nghiêm túc hỏi: “Có cần phải giật gân không? Để đạt được hiệu ứng chương trình ấy.”
“Tùy bạn thôi.”
“Vậy hình như mọi người chưa hiểu rõ tôi rồi. Nếu tôi muốn nói gì với họ, tôi cần phải giấu trong lòng à? Chắc chắn tôi đã nói ngay rồi, à nhân tiện luôn, tôi chỉ có một lời muốn nói với Hầu Mạch.”
Nói xong, cậu bắt đầu nhìn thẳng vào camera.
Đám bạn tốt ngồi trước màn hình bắt đầu cười trộm. Họ biết Nhiễm Thuật không nói được lời nào hay ho với Hầu Mạch đâu.
Hầu Mạch cả người bất lực, thậm chí là chết lặng.
Nhiễm Thuật chỉ vào màn hình, tức giận nói: “Cậu đi mà giải quyết cho tốt!”
Đặng Diệc Hành nghe xong trực tiếp vỗ tay: “Nhiễm ca của chúng ta trưởng thành cái cũng biết thu bớt tính tình rồi nhỉ! Lời nói lịch sự ghê ta.”
Lữ Ngạn Hâm rất đồng ý với quan điểm của Đặng Diệc Hành: “Ít nhất cậu ấy ngoan ngoãn hẳn trên livestream.”
[Không quen Chú úp úp mở mở kiểu này!]
[Tự dưng tui thấy Hầu Mạch tội nghiệp quá, đánh cũng không thể, mắng cũng không xong.]
[Mọi người hề quá.]
[Tui hơi hối hận rồi, tui không muốn làm bạn với Chú nữa.]
[Không có gì phải hối hận, chỉ cần Ngọc Ca ngứa mắt thím là Nhiễm Thuật sẽ không ghét thím.]
[Hầu Mạch đau đớn, Hầu Mạch hạnh phúc.]
[Ụa mọi người đau lòng cái gì dãy? Hầu Mạch còn có Ngọc ca mà! Ngọc ca to lù lù ra đó!]
[Tui không biết thiệt nha, cho tui hỏi xíu Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch là một đôi hở?]
[Hai người đó là bạn đánh đôi.]
Lúc này, Hầu Mạch tủi thân chỉ vào màn hình, méc Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca ơi em nhìn nó kìa!”
“Ừ …” Tùy Hầu Ngọc vô cùng khó xử. Cậu và Hầu Mạch không xảy ra vấn đề mẹ chồng nàng dâu, tuy nhiên bạn thơ ấu với bạn trai cậu lại có vấn đề rất lớn, do đó cậu bị kẹp ở giữa cũng thường xuyên gặp khó khăn: “Anh… kệ cậu ấy đi.”
[May mắn Ngọc ca gặp Hầu Mạch, chứ anh ấy tuyệt đối là trai đểu thẳng không bao giờ xử lý tốt mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.]
[Tui thấy được khó khăn trong cuộc sống của Ngọc ca rồi.]
[Ngọc ca cũng vừa sướng vừa đau nha…]
[Được hai mỹ nam tranh giành như thế, tui cũng muốn thử thế nào, tui nghĩ Ngọc ca rất hạnh phúc.]
MC nói với Nhiễm Thuật: “Ở đây chúng tôi có camera, bạn có thể theo dõi toàn bộ quá trình chúng tôi phỏng vấn chủ tịch Tang.”
Nhiễm Thuật lập tức phấn khích: “Được lắm, tôi phải mở to mắt nhìn mới được.”
Biểu cảm rạng rỡ như thể sắp biết được bí mật của Tang Hiến.
Mạnh Hân Nhã sợ hãi thán phục: “Ra đây là chuỗi liên kết à, bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình?”
Tùy Hầu Ngọc thở dài: “Cho dù như vậy thì cậu ấy cũng không biết chúng ta đang xem đâu.”
Cuối cùng Hầu Mạch cũng tìm được cơ hội quở trách: “Mong chờ vào chỉ số thông minh của cậu ta làm gì.”
Sau khi màn hình mở lên, hình ảnh Tang Hiến chuẩn bị phỏng vấn hiện ra.
Hôm nay Tang Hiến không mặc âu phục mà chỉ mặc quần áo thoải mái, tóc xõa xuống, thoạt nhìn hơi khác trước.
MC bắt đầu đặt câu hỏi: “Anh có thể cho mọi người biết ấn tượng đầu tiên của anh về Nhiễm Thuật là gì không?”
Tang Hiến nghĩ nghĩ rồi đáp: “Không có ấn tượng gì đặc biệt, nhìn chung là người này khá ồn ào.”
Hầu Mạch nghe xong liền phê bình: “Cái này đủ để họ cãi nhau nửa tiếng đấy. Nếu lúc đó thái độ Tang Hiến không tốt, khả năng chia tay cũng cao.”
Tùy Hầu Ngọc cười theo: “Nhiễm Thuật đã bắt đầu mở chế độ ghi thù rồi.”
Quả nhiên, Nhiễm Thuật trong màn hình tối sầm mặt lại, đoán chừng đang lặng lẽ kìm nén cơn tức giận của mình.
MC hỏi tiếp: “Vậy tại sao anh lại thay đổi ấn tượng với Nhiễm Thuật?”
“Cũng không có gì hết, chỉ là có một ngày em ấy xuất hiện trước mặt tôi, tôi bỗng cảm thấy vui vẻ.”
“Bỗng?”
“Ừm, trước đây tôi không chú ý chỗ đó của em ấy, ngày đó nhìn thấy mới phát hiện chỗ đó rất đẹp.”
“Chỗ nào vậy?”
“Cổ thiên nga.”
[Á á á, có phải người đẹp sở hữu cổ thiên nga không, tui sớm nhận ra chỗ đó của Chú đẹp vô cùng.]
[Thế mà không phải mặt, xem ra chủ tịch Tang không mê mặt, Chú cãi nhau với anh ta đi!]
[Xem ra để thu hút sự chú ý của chủ tịch bá đạo thì chiều cao phải thật ổn.]
[Hôm nay chủ tịch Tang mặc đồ này đẹp trai quá.]
[Tui cảm thấy Chú không thích chủ tịch Tang mặc vậy đâu, dù sao mặc áo len thế kia cơ ngực hiện không rõ.]
[Chủ tịch Tang, đến giờ anh vẫn chưa biết lấy lòng tên mê ngực kia à, em lo lắng thay cho anh.]
Nhiễm Thuật chỉ vào màn hình nói: “Sao lại gọi anh ta là anh nhưng lại gọi tôi là bạn, thế là tôi không bằng anh ta à?”
Khi tức giận, chế độ bắn phá của Nhiễm Thuật mở ra.
MC hoảng hốt giải thích nói: “Chúng tôi có thói quen nói chuyện khác biệt, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Bên kia MC hỏi tiếp: “Ấn tượng đầu tiên của anh với Tùy Hầu Ngọc là gì?”
Tang Hiến không bất ngờ lắm, nói: “Tùy Hầu Ngọc đến rồi à?”
Lữ Ngạn Hâm cảm thán: “Cùng là vợ chồng mà sao trí thông minh chênh lệch rõ ràng như vậy?”
Đặng Diệc Hành trả lời: “Dù sao cậu ta cũng là chủ tịch mà, thằng ngốc sao kiếm nhiều tiền được?”
MC vội vàng ứng phó: “Anh có thể trả lời rồi.”
Tang Hiến suy nghĩ một lát trả lời: “Không ấn tượng gì nhiều, ấn tượng lần đầu chắc là vì cậu ta đánh nhau với Hầu Mạch. Hai người đó sập giường gọi điện cầu cứu tôi. Sau đó tôi mới chú ý tới cậu ta.”
[Phá sập giường?]
[Đánh nhau trên giường? Có thể nói rõ hơn xíu không.]
[Gì gì cơ, Ngọc ca và Hầu Mạch đánh nhau á?]
[Chắc chắn là đánh nhau chứ không phải vận động khác hả?]
MC: “Ấn tượng đầu tiên của anh với Hầu Mạch là gì?”
Khi được hỏi câu này, Tang Hiến im lặng một lúc.
Nhiễm Thuật bên kia lại gấp: “Vấn đề này không thể hỏi, bảo bên kia đổi câu đi.”
Ai ngờ, Tang Hiến vẫn trả lời: “Ấn tượng đầu tiên là… Có lẽ cậu ấy rất ghét tôi đi.”
Nhiễm Thuật nghe xong không khỏi im lặng, cơn tức giận trước đó cũng không còn nữa.
Nếu Tang Hiến không tham gia chương trình với cậu thì sẽ không bị ê-kíp không biết gì cả hỏi câu này, không phải nhớ về quá khứ.
Tuy nhiên sắc mặt của Tang Hiến rất bình tĩnh, hẳn là anh đã bớt được gánh nặng, dù sao cũng đã điều trị nhiều năm như vậy mà.
MC: “Vậy ấn tượng về Đặng Diệc Hành và Lữ Ngạn Hâm thì sao?”
Tang Hiến: “Đặng Diệc Hành là bạn, tuy Lữ Ngạn Hâm là bạn gái của bạn nhưng tôi không quen thân với cậu ấy lắm.”
“Mạnh Hân Nhã hả?”
“Tôi không ấn tượng với Mạnh Hân Nhã nhưng rất ấn tượng với điện thoại của cô ấy.”
[Nói cách khác, chủ tịch Tang chả quen ai sất?]
[Không phải mấy anh là bạn cùng lớp hả?]
[Chỉ có Nhiễm Thuật là bạn cũ với họ?]
MC cũng thắc mắc y hệt, lập tức hỏi: “Vậy anh thân với ai nhất trong số bạn cũ này?”
Kết quả Tang Hiến im lặng.
Những năm tháng anh bám theo Hầu Mạch trả ơn, có lẽ với Hầu Mạch đó là một sự tra tấn nhỉ. Họ có được tính là bạn bè không?
Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đều là bạn của Hầu Mạch nên nghiễm nhiên trở thành bạn của anh.
Vậy anh thân với ai nhất.
Hình như không có ai cả.
Lúc này anh mới hoảng hốt hoàn hồn, sau khi anh tới trường Hầu Mạch học, rơi vào chấp niệm, thậm chí quên mất mình có cuộc sống riêng, anh không có bạn bè, cũng không có thanh xuân thuộc về mình.
May mắn Nhiễm Thuật xuất hiện, nếu không thì cả tuổi thanh xuân của anh đều như thế này.
Thế
là Tang Hiến trả lời: “Nhiễm Thuật.”
Nhiễm Thuật khẽ nheo mắt, lại bắt đầu đau lòng.
Thời tuổi trẻ xám xịt của Tang Hiến, có luồng ánh sáng đột nhiên chiếu vào, rất ồn ào và náo nhiệt, nhưng anh rất thích.
Nhiễm Thuật chính là ánh sáng ấy.
[Kỳ ta, ánh mắt Chú thay đổi.]
[Biểu cảm của nhóm bạn cũng rất phức tạp, có chuyện gì ẩn chứa đằng sau à?]
[Tình huống là sao?]
[Đừng hoảng, lúc này Mạnh Hân Nhã cũng mê man không khác gì chúng ta.]
Bấy giờ MC mới nói: “Anh có gì muốn nói với bạn mình không?”
Tang Hiến kiêu ngạo đáp: “Thiếu tiền cứ tìm tôi.”
[Tôi cần một người bạn như chủ tịch Tang vậy.]
[Chủ tịch tang, chúng ta làm bạn đi. Em không có ưu điểm gì hết, chỉ thiếu mỗi tiền.]
[Tốt lắm, rất ra dáng chủ tịch bá đạo.]
MC: “Anh Nhiễm thì sao?”
Tang Hiến không do dự nói: “Về em ấy, tôi sẽ đích thân nói cho em ấy nghe.”
Phần tiếp theo của cuộc phỏng vấn cứ thế mơ hồ trôi qua rồi nhanh chóng kết thúc.
Nhiễm Thuật yên lặng xem hết, toan đứng dậy thì nghe MC nói với cậu: “Thực ra buổi phỏng vấn của anh Tang được quay hình trước, anh ấy đã ngồi trong phòng chờ từ lâu và theo dõi cuộc phỏng vấn của bạn.”
“Chúng ta? Ngọc ca đến thật ư?”
“Vâng, không sai, họ cũng đã xem hết cuộc phỏng vấn của bạn.”
Nhiễm Thuật ngây người một lúc mới hiểu ra: “Cho nên… Tang Hiến phỏng vấn đầu tiên, sau đó xem chúng tôi trả lời phỏng vấn. Kế tiếp nhóm Ngọc ca phỏng vấn thứ hai, còn tôi là người cuối. Đoạn phỏng vấn của Tang Hiến mà tôi đang xem thực chất chỉ là bản phát lại?”
“Ừm, không sai.”
Nhiễm Thuật không còn gì để nói, đưa tay hỏi: “Họ ở chỗ nào?”
“Theo tôi.”
Dưới sự dẫn dắt của người dẫn chương trình, cuối cùng cả nhóm đã gặp nhau ngoài sân.
Sau khi nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc, Nhiễm Thuật vô cùng hưng phấn: “Ngọc Ca!”
Tiếp đó chạy vụt tới ôm chầm lấy Tùy Hầu Ngọc, ánh mắt còn nhìn Hầu Mạch: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đến để giải quyết cho tốt.” Hầu Mạch lạnh lùng trả lời.
“Nhớ kỹ là được.”
Nhiễm Thuật quay lại thì thấy Tang Hiến đi tới, cậu đi qua kéo áo len của Tang Hiến, nhếch môi.
Tuy nhiên cậu vẫn đứng bên cạnh Tang Hiến.
[Quả nhiên đồ mê ngực không thích chủ tịch Tang mặc bộ quần áo này.]
[Hai người đứng với nhau mới thấy chú bé xíu.]
[Cái thân hình yếu kém chết tiệt này lại tốt đến không ngờ.]
[Vì Hầu Mạch, tui cố gắng nhìn bọng mắt của chủ và mắt của chủ tịch Tang, hình như mắt chủ tịch Tang vẫn to hơn bọng mắt của chú…]
Lúc này ê-kíp chương trình tuyên bố: “Chúng ta đã tập trung rồi, hoạt động đầu tiên là kiểm tra mức độ ăn ý giữa bạn bè.”
Đám người nhao nhao phụ họa.
Nhiễm Thuật: “Khỏi kiểm, chúng tôi không chịu nổi đâu.”
Hầu Mạch: “Không ăn ý, ăn ý là cái gì.”
Đặng Diệc Hành: “Vợ chồng tôi bình thường.”
MC tuyên bố: “Tôi xin phép công bố các đội. Đội 1, Lữ Ngạn Hâm và Mạnh Hân Nhã. Đội 2, Tùy Hầu Ngọc và Tang Hiến. Đội 3, Nhiễm Thuật và Hầu Mạch. Đặng Diệc Hành sẽ bốc thăm chủ đề cho mọi người.”
Hầu Mạch là người đầu tiên gục ngã: “Mấy người trực tiếp tiễn tôi đi!”
Nhiễm Thuật cũng không đồng ý: “Tôi muốn chung đội với Ngọc Ca cơ.”
Tùy Hầu Ngọc với Tang Hiến chỉ liếc nhau một cái, không ai chịu nói chuyện với đối phương dù chỉ một lời.
Đoán chừng trong lòng oán thầm, chương trình này đểu thật.
Đội đầu tiên chơi trò “Bạn nói tôi đoán” là Mạnh Hân Nhã và Lữ Ngạn Hâm, hai cô gái khá phấn khích, chơi rất vui vẻ.
Tuy nhiên hai nhóm phía sau thì: “…”
U ám chết chóc.
[Hai bên một bên rừng mưa nhiệt đới, một bên Bắc Cực.]
[Cả bốn đồng loạt trở nên tiêu cực.]
[Hahaha, tôi có thể ngắm biểu cảm của họ suốt một năm.]
[Bây giờ nhìn Hầu Mạch như người sắp chết.]
Sau đó đến đội thứ hai.
Tang Hiến tùy tiện miêu tả một chút là Tùy Hầu Ngọc có thể đoán ra.
Tiếp theo đổi vị trí, Tùy Hầu Ngọc miêu tả, Tang Hiến cũng nhanh chóng đoán ra được.
Hai người giống nhà bình luận vô tình, hoàn thành trò chơi một cách lặng lẽ, tốc độ đáng kinh ngạc.
[Nhanh vãi, thậm chí hai người còn không nhìn nhau.]
[Tôi biết tỏng hai người đó làm cho có lệ.]
[Nhanh nhanh kết thúc đi, tui sợ hai người đó đột ngột nhào vô đánh nhau mất, bầu không khí căng thẳng quá.]
Đội thứ ba ra sân, bầu không khí lập tức thay đổi.
Cả hai luân phiên mô tả câu thành ngữ và đoán, kết quả cuối cùng là hai, mà hai đáp án này đều do Hầu Mạch trả lời đúng.
Sau khi trò chơi kết thúc, cả hai bắt đầu cà khịa nhau.
Hầu Mạch khích Nhiễm Thuật: “Nếu tận thế mà đến thì Zombie lỡ ăn trúng não cậu cũng phải nhả ra. Xì, đầu óc yêu với chả đương.”
Nhiễm Thuật bất mãn vặn lại: “Ờ zombie bắt được cậu, định nuốt não cậu thì mới bàng hoàng, hự, không có não.”
“Tôi không có não? Năm đó tôi đứng nhất ok?”
“Cậu đứng nhất nhờ được cộng hai điểm vở sạch chữ đẹp, nếu không phải chữ Ngọc Ca quá xấu thì cậu có cửa mà vượt qua à?’
“Đó vẫn là hạng nhất!”
[Trò chơi ba phút, can ngăn nửa tiếng.]
[Cả hai đều rất ghét nhau, tôi có thể thấy điều đó.]
[Cũng không thể nói là ghét, đơn giản là rất ghét.]
Kết quả chung cuộc.
Đội 2: 56 điểm
Đội 1: 17 điểm
Đội 3: 2 điểm
Nhiễm Thuật dứt khoát đi tìm Tang Hiến, ôm Tang Hiến không buông tay, nũng nịu than phiền: “Aaa, em bực cậu ta quá mà.”
***