Địa điểm phỏng vấn do ê-kíp chương trình sắp xếp là một câu lạc bộ, bên trong còn có sân tennis.
Tất nhiên đây là ê-kíp cố tình sắp xếp để Nhiễm Thuật có thể chơi tennis với họ.
Nhiễm Thuật và Mạnh Hân Nhã đứng một bên sân nhìn nhóm cầu thủ tennis chuyên nghiệp tập hợp, lợi thế chiều cao rõ ràng khiến cả hai người trông hết sức nhỏ xinh.
Mạnh Hân Nhã im lặng một lúc mới nói: “Chủ tịch Tang có phải dân nghiệp dư giống tụi mình không?”
Nhiễm Thuật lắc đầu: “Hồi cấp ba Tang Hiến có thể đấu ngang cơ với Hầu Mạch, mặc dù lần nào Hầu Mạch cũng giành chiến thắng nhưng Tang Hiến vẫn đứng trước vài cái tên.”
Mạnh Hân Nhã buột miệng hỏi: “Anh ấy giỏi vậy tại sao sau này không theo nghiệp vận động viên nữa?”
“Chắc là… kế thừa gia nghiệp của gia đình kiếm được nhiều tiền hơn.”
“Ừ ha.” Bấy giờ Mạnh Hân Nhã mới kịp phản ứng Tang Hiến còn phải thừa cơ nghiệp của gia đình.
Lúc này Lữ Ngạn Hâm bèn đề nghị: “Mỗi lần thi đấu, thái độ của Ngọc ca đều là “Hoặc anh chết hoặc tôi chết”, không hợp với tình huống này. Không thì tớ bắt cặp với Nhã Nhã, để chồng tớ đánh chung với Nhiễm Thuật.”
Giải trí là chính nên để người khác gánh cũng không quá khó coi.
Nhiễm Thuật không bằng lòng: “Tớ muốn chung team với chồng tớ thôi.”
Lữ Ngạn Hâm: “Nghe người ta đi để ăn cơm cho ngon. Chồng tớ đánh vẫn ôn hòa chán. Nếu bóng của Tang Hiến bay qua đây chắc chắn sẽ làm rung tay cậu.”
Nhiễm Thuật quay đầu nhìn Tang Hiến.
Tang Hiến chạm mặt cậu, không khỏi thỏa hiệp: “Để tôi đánh với Nhiễm Thuật.”
Nhiễm Thuật lập tức đắc ý, như thể có Tang Hiến là cậu sẽ vô địch thiên hạ.
[Muốn tái hiện lịch sử điêu khắc của Chú à?]
[Nếu đối thủ là Nhã Nhã chắc Chú không phải người tệ nhất đâu nhể?]
[Đã nhiều năm như vậy, bạn bè ai cũng chơi tennis, tui không tin Chú vẫn là đồ ăn như thế.]
[Xem ra đều là chị em đã đi tham khảo tài liệu thi đấu cả.]
Tang Hiến cầm bóng vợt thử một chút, tạm coi như thuận tay rồi mới bắt đầu trận đấu.
Nhiễm Thuật nhảy nhót theo bên cạnh anh nhưng lại bị anh đuổi đi: “Em đứng chỗ này đi, giữ khoảng cách rộng thế này là được rồi.”
Tang Hiến nói vậy để cậu đứng ở một góc sân hẻo lánh, khoảng 80cm trước mặt anh.
Nhiễm Thuật nhìn khoảng cách, gật đầu nghiêm túc, sẵn sàng lâm trận.
[Hình như Chú… không có tí tiến bộ nào?]
[Lịch sử luôn lặp lại một cách đáng sợ.]
[Chẳng lẽ lúc nào Chú ở cùng bọn họ cũng toàn cãi nhau à?]
[Chú đấu tranh đi!]
Lữ Ngạn Hâm và Mạnh Hân Nhã cầm bóng đánh sang sân đối diện, Lữ Ngạn Hâm kiên nhẫn giảng giải cho Mạnh Hân Nhã, Mạnh Hân Nhã cũng nghe cực kỳ nghiêm túc.
Thấy Lữ Ngạn Hâm còn phải điều chỉnh cả cách cầm vợt của Mạnh Hân Nhã, Nhiễm Thuật bỗng cảm thấy khéo khi bọn họ vẫn còn cơ hội thắng.
Kết quả là sau khi chính thức vào trận, Nhiễm Thuật ngơ luôn.
Phát bóng đúng thật là nhẹ nhàng, rõ ràng là như đấu bình thường.
Người đón bóng đều là Tang Hiến và Lữ Ngạn Hâm, Nhiễm Thuật và Mạnh Hân Nhã hiếm khi giúp được gì.
Hai người kia đánh lấy đánh để rồi bắt đầu thêm độ xoáy, lực cũng mạnh hơn.
Lần đầu tiên Nhiễm Thuật đón bóng, cậu chắc chắn là vợt của mình đã chạm vào bóng, sau đó, lại thêm một lần nữa.
Lần này Nhiễm Thuật vô cùng ngoan cường, ít nhất là không làm rơi vợt.
Đón xong quả bóng, Nhiễm Thuật lập tức mím môi, cố nhịn không khóc.
Tùy Hầu Ngọc đứng xem bên cạnh thở dài: “Hình như cậu ấy… thực sự chưa từng tập đánh cùng chúng ta.”
Đặng Diệc Hành gật đầu: “Khi chúng ta có thể gặp cậu ấy đều là lúc chúng ta mới thi đấu xong, khó khăn lắm mới được ngày nghỉ, cậu ấy không thể nào lại bảo chúng ta đi tập tiếp, cho nên luôn là lúc nào cũng là ăn cơm hoặc nói chuyện phiếm gì đó.”
Hầu Mạch lại rất tàn nhẫn: “Tôi từng chơi bi-a với cậu ấy, gà y hệt đánh tennis.”
Dù sao thì Tang Hiến vẫn là bạn trai Nhiễm Thuật, lập tức bước tới hỏi thăm: “Cổ tay em bị thương rồi à?”
“Chắc là không…”
“Vậy thì sao?”
“Tay bị lực truyền đến đau quá…”
“Anh xoa cho em.” Tang Hiến vươn tay nắm lấy tay Nhiễm Thuật mà xoa.
Lữ Ngạn Hâm cắp vợt ở nách xuất hiện trước lưới, nhìn đôi tình nhân trước mặt hỏi thăm: “Lực như vừa rồi cũng không đỡ được à?”
Thế mà Nhiễm Thuật thực sự trả lời một cách hùng hổ: “Tớ yếu đuối không thể tự mình gánh vác thế đấy.”
Lữ Ngạn Hâm thấy ê hết cả răng.
Mạnh Hân Nhã lại sẵn sàng nói thay Nhiễm Thuật: “Bình thường anh Nhiễm không như thế đâu, trong đoàn làm phim anh ấy chịu khổ giỏi lắm.”
Lữ Ngạn Hâm cũng không thèm để ý: “Yên tâm đi, bọn chị đều biết trước mặt Tang Hiến cậu ta chỉ là một nhóc 0 quỷ kế đa đoan, già mồm méo chịu được thôi.”
[Trước mặt chủ tịch Tang đúng thật chính là một yêu tinh nũng nịu.]
[Nhiễm Kiều Kiều.]
(*)
[Chú gà đến độ tui muốn thoát fan.]
[Khiến mọi người chê cười rồi, tên dẻo mỏ kia là thần tượng của tui, tui cũng không biết sao tui hâm mộ ổng lâu thế được nữa.]
Bấy giờ Nhiễm Thuật hẵng còn đang phàn nàn với Tang Hiến: “Mệt quá điiii…”
Tang Hiến tiếp tục xoa tay cho cậu: “Giờ đã đuối rồi à? Sức lực ngày trước đêm khuya chửi nhau với antifan, sáng sớm hôm sau mang bàn phím lên chùa khai quang đâu rồi?”
“Lúc đó em định dạy cho antifan kia một bài học!”
“Anh thấy em đã dạy cho trụ trì ngôi chùa kia một bài học thì có.”
“Hừ… Ông ta còn không đồng ý khai quang cho bàn phím của em…”
“Không đồng ý là đúng rồi.”
Nhiễm Thuật trợn mắt lừ Tang Hiến một cái, cầm vợt lên lại, nói với đối thủ: “Tớ thức tỉnh rồi!”
Lữ Ngạn Hâm cổ vũ đầu tiên: “Oa, tuyệt quá!”
Tang Hiến trở lại vị trí của mình, nói: “Em cầm vợt bằng hai tay đi.”
“Ừm.” Nhiễm Thuật nghe lời anh cầm vợt bằng hai tay.
Sau đó, có lẽ Tang Hiến có ý đỡ cho Nhiễm Thuật, một mực tự mình gánh hết, giống hệt trạng thái bọn họ đánh đôi năm đó.
Bản thân Lữ Ngạn Hâm là vận động viên tennis, biết đây là quay chương trình giải trí, không thể chiếm spotlight nhiều quá, phải để cho Mạnh Hân Nhã một vài cơ hội.
Mạnh Hân Nhã cũng rất không vừa, thật sự có thể đánh được mấy phát đầu.
Có điều sau vài nhịp, Mạnh Hân Nhã cũng phải cầm vợt bằng hai tay, tay bị lực truyền đến làm cho hơi run lên.
Cố ý giảm bớt lực đi đã mạnh đến vậy, lúc bọn họ đấu thật còn mạnh đến mức nào chứ?
Đường bóng của Tang Hiến vẫn luôn như thế, vừa xoáy vừa mạnh, cảm giác tràn trề sức mạnh.
Bây giờ là đấu chơi chơi nên anh cố ý giảm bớt lực nhưng vẫn còn cảm giác mạnh mẽ và sức tấn công vẫn còn, khiến Mạnh Hân Nhã cũng dần đuối sức.
[A a a, từ giờ phút này tôi là fan của chủ tịch Tang.]
[Fan club của chủ tịch Tang tên gì ấy?]
[Dâu tằm?]
[Sunshine!!!]
[Tang Ái Nhiễm.]
[Đây là tên CP chứ?]
[Tên CP có vẻ là “Tốc độ giới hạn”]
[Chủ tịch Tang đúng là cho người ta cảm giác an toàn mà, thể lực đã tốt, dáng lại còn đẹp.]
Lúc này Nhiễm Thuật thấy có cơ hội, cuối cùng cũng cầm vợt bằng hai tay, đánh bóng ngược về với một góc hiểm, thành công đoạt được điểm.
Lữ Ngạn Hâm quay đầu nhìn một chút, nói: “Không tồi, không tồi nha.”
Tùy Hầu Ngọc cũng động viên: “Quả bóng này căn góc rất tốt.”
Nhiễm Thuật vui vẻ lại ngay, hoa chân múa tay.
Cậu không nói là cậu không chọn góc gì cả, lúc ấy chỉ nghĩ đánh trúng được là tốt lắm rồi.
Kết quả là nó tiếp đất ở mép trong vạch rồi bật ra ngoài, thành công giành được một điểm.
Chó ngáp phải ruồi nhưng nhìn thì rất ghê gớm.
[Có lẽ Chú là người đầu tiên được một nhóm vận động viên chuyên nghiệp cùng động viên khen vì đánh trúng một phát bóng nhỉ.]
[Chủ yếu là Chú được khen đến mức vui trớt quớt luôn!]
[Nếu tôi có thể dành được điểm trong tay vận động viên đội tuyển quốc gia, tôi cũng có thể phổng mũi cả đời.]
[Chú tiến bộ rất nhanh, dù sao cũng là người có không gian tiến bộ cực lớn.]
Thái độ của Tang Hiến và Lữ Ngạn Hâm cũng chừng mực, giữ mức ngang tay rồi thôi không đánh nữa.
Nhiễm Thuật lại bắt đầu gây sự: “Để một mình Ngọc Ca với chó… Đại sư huynh làm một trận, lâu lắm rồi chưa xem.”
Hầu Mạch nhìn về phía Nhiễm Thuật, không hài lòng mà hỏi cậu: “Chương trình của cậu có thể quay được hay không không quan trọng, có thể chơi chết tôi là được rồi đúng không?”
“Tôi muốn xem mà!” Nhiễm Thuật tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Tôi không tin hai người cũng có thể hòa được.”
Tùy Hầu Ngọc mắc chứng hưng cảm, khiến cho cậu có lòng hiếu thắng cực cao.
Năm đó Tùy Hầu Ngọc là đội trưởng đội tennis, lúc chạy thể dục vào sáng sớm sẽ không chịu nổi có đội chạy trước. Thế là màn thể dục buổi sáng nào cũng sẽ thành đua tốc độ, lúc nào cũng dẫn đầu đội khác.
Mà những đội khác cũng nhìn họ như một đám thiểu năng.
Các thành viên trong đội không ngừng kêu khổ.
Tùy Hầu Ngọc nhìn về phía Hầu Mạch.
Hầu Mạch chắp tay với Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, anh không để cậu ta toại nguyện đâu.”
“Em cũng tò mò nếu như bây giờ chúng ta đánh một trận sẽ ra sao. Ban đầu em đồng ý làm bạn đánh đôi với anh vốn là để đánh bại anh, thế mà sau đó em quên mất.”
Hầu Mạch chết tâm ngay và luôn.
Nhưng mà Tùy Hầu Ngọc đã nói rồi, cuối cùng Hầu Mạch vẫn đồng ý.
Hai người đổi vợt quen dùng, đi đến sân của mình rồi
bắt đầu phát bóng.
Khác với trận đấu trước, lần này vừa mở màn Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đã dùng tư thế thi đấu chuyên nghiệp.
Không có trọng tài thì vẫn còn hai người Lữ Ngạn Hâm và Đặng Diệc Hành, Tang Hiến cũng còn kinh nghiệm, mấy người họ có thể nhìn thấy vị trí rơi của bóng.
Không có bình luận thì cũng vẫn có mấy người họ.
“Quả lốp cao này đẹp thật!” Lữ Ngạn Hâm thốt lên kinh ngạc: “Lốp bóng cao vẫn luôn là kỹ thuật đặc trưng của Ngọc ca. Ngọc ca gầy vậy nhưng rất có sức, lực bật cũng kinh người, mỗi lần cậu ấy nhảy lên giống như con thú nhỏ vậy, chỉ một chiêu này đã nhiều lần cứu vãn cục diện.”
Đặng Diệc Hành cũng hùa theo: “Ban nãy Đại sư huynh có một pha bóng xoáy, thực ra hai người bọn họ đánh chung với nhau bao nhiêu năm như vậy nên độ xoáy cũng giống nhau, bởi vậy khi đó đại sư huynh cố tình thay đổi độ xoáy một chút, quả nhiên nằm ngoài dự đoán của Ngọc ca, đường bóng lệch ra bên ngoài.”
Nhiễm Thuật thì thở dài mà nói với Tang Hiến: “Bọn họ đánh nhanh quá à.”
“Ừm, tốc độ của hai người bọn họ đều rất nhanh, động tác nhẹ nhàng linh hoạt, bỏ lỡ một cơ hội là mất điểm, không thể phân tâm một chút nào.”
“Bây giờ trong hai người họ thì ai hơn?
Tang Hiến rất nghiêm túc: “Lúc Hầu Mạch đánh đôi thì khả năng lên lưới tốt hơn Tùy Hầu Ngọc. Nhưng độ ngẫu hứng của Tùy Hầu Ngọc rất lớn, đường bóng của cậu ta rất khó đoán. Lối chơi bóng của Hầu Mạch là tính toán khôn ngoan, Tùy Hầu Ngọc khó đoán sẽ khắc chế Hầu Mạch một chút.”
“Cho nên Đại sư huynh đang trên cơ à?”
“Trước mắt cứ cho là ngang nhau đi, dù sao thì kinh nghiệm đánh đơn của Hầu Mạch cũng phong phú hơn Tùy Hầu Ngọc một chút.”
[Mẹ tôi mới đi ngang qua tôi còn hỏi tôi đang xem phát lại thế vận hội Olympic à?]
[Trận này còn khiến tôi kích động hơn cả giải quần vợt Úc mở rộng nữa.]
“Oaaaaa, hai người họ mạnh quá.”
[Thì ra Ngọc ca đánh đơn giỏi thế, nhưng sao chỉ đánh đôi mà không đánh đơn?]
Lữ Ngạn Hâm nhận xét lần nữa: “Cảm giác đánh đơn của Ngọc ca dâng trào rồi.”
“Ừm, không sai.” Đặng Diệc Hành phụ họa: “Vừa rồi Đại sư huynh đánh một quả bóng xoáy tầm thấp, Ngọc ca cũng đánh trả lại một cách rất dễ dàng.”
Mạnh Hân Nhã hỏi một cách rất tay mơ: “Bóng xoáy ra hướng nào mọi người đều đoán được à?”
Lữ Ngạn Hâm giải thích cho cô: “Chẳng phải trên quả bóng tennis nào cũng có một đường trắng à, nhìn vào cái đó.”
“Xoay nhanh thế, lại còn bay tới bay lui, vậy mà cũng có thể thấy rõ à?”
“Dù sao thì cũng là làm vậy đó.”
Đặng Diệc Hành quan sát một hồi, không khỏi cảm thán: “Mỗi một đường bóng Ngọc ca đánh ra đều không giống nhau, tôi cá là đánh xong trận này đại sư huynh phải đau đầu mất một ngày.”
Hầu Mạch chơi bóng bằng cách dùng đầu để phán đoán, dùng não càng nhiều thì càng tốn sức.
Càng về sau này lại càng như vậy, hễ cứ gặp trận nào cân não, Hầu Mạch đều sẽ vì nghĩ quá độ mà đau đầu một hồi.
“Tùy Hầu Ngọc quả là người hiểu rõ Hầu Mạch nhất.” Tang Hiến cũng nói theo: “Cậu ấy biết làm thế nào mới khiến Hầu Mạch tốn sức nhất.”
Ngay lúc này, Hầu Mạch cắt một đường bóng cao, đánh thẳng về phần sân sau.
Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng ngửa người ra, chặn lại, đánh trả.
Nhiễm Thuật xem xong thì không nhịn được mà cảm thán: “Hầu Mạch đúng là nghiến răng nghiến lợi để đánh.”
Sau hai hiệp, hai người vẫn hòa nhau như cũ, Lữ Ngạn Hâm bắt đầu ầm ĩ: “Đại sư huynh, thể hiện bản lĩnh Grand Slam xem nào!”
“Cậu làm được thì lên đi!” Hầu Mạch hét thẳng vào mặt cô, có thể thấy bây giờ hắn đã tuyệt vọng đến mức nào.
Cả đám cười ồ lên.
[Tại sao đang hòa mà tất cả mọi người lại cười nhạo Hầu Mạch?]
[Vì Hầu Mạch đánh ở giải Grand Slam lại đánh ngang cơ với Ngọc ca, lại còn căng thẳng như thế nữa chứ.]
[Ngọc ca chỉ tập đánh đôi, lại có thể đánh ngang sức với người tập đánh đơn lâu rồi.]
[Tôi lại chuyển qua làm fan Ngọc ca.]
Đặng Diệc Hành chỉ vào Hầu Mạch: “Thấy phát vừa rồi không, đánh liên tục không chững lại luôn.”
Lữ Ngạn Hâm cười theo: “Chỉ Ngọc ca mới khiến đại sư huynh chật vật thế được.”
Tang Hiến cũng nhận xét: “Các bước di chuyển của Tùy Hầu Ngọc rất linh hoạt.”
Nhiễm Thuật tuy không hiểu gì nhưng vẫn khen: “Ngọc ca của tớ đúng là rất siêu.”
Mạnh Hân Nhã cũng nói theo: “Chơi bóng như phim thần tượng…”
Nhiễm Thuật nhìn Mạnh Hân Nhã, tỏ vẻ kiểu em sai rồi.
Tỉ số trận đấu đã là 4:4, thời khắc quyết định thắng thua cuối cùng đã đến.
Tùy Hầu Ngọc chạy đến trước lưới, nhẹ nhàng vẩy một cái, sau đó quả bóng nhẹ nhàng đáp xuống, trận đấu kết thúc.
Tùy Hầu Ngọc thắng.
Hầu Mạch thấy cú đánh ấy thì mỉm cười.
Kỹ thuật đấy là Tùy Hầu Ngọc học hắn, bây giờ lại áp dụng vào hắn.
Hầu Mạch đứng trước lưới bóp eo, thở dốc: “Tôi không đánh nữa, ảnh hưởng tình cảm.”
“Do anh gà thì có.” Tùy Hầu Ngọc đáp.
“Em đã nói vậy thì anh cũng chiều, chúng ta đánh thêm trận nữa.”
“Chơi thì chơi.” Lòng hiếu thắng của Tùy Hầu Ngọc dâng lên.
Nhiễm Thuật nhanh chóng đi ra ngắt lời: “Được rồi, được rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước, đừng so đo nữa.”
Nói rồi, cậu đi đến bên cạnh Tùy Hầu Ngọc: “Dù sao bây giờ chúng ta cũng đang thắng, giọng điệu này của Hầu Mạch là vẫn còn cay đấy.”
Cuối cùng MC cũng đi tới rồi nói: “Mọi người có thể cùng ăn trưa, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu chơi escape room.”
Hầu Mạch lập tức lạnh lòng, mất hết cả khẩu vị: “Ở đâu có Nhiễm Thuật, ở đó là chỗ chết của tôi.”
Nhiễm Thuật nhảy dựng theo: “Tôi không tham gia được không?”
Tùy Hầu Ngọc chỉ đành tách hai người ra xa: “Thôi thôi, đi ăn cơm nào.”
Nhiễm Thuật theo chân Tang Hiến đi về phía nhà ăn, ngẩng đầu hỏi Tang Hiến: “Chồng ới, anh biết hôm nay phải vận động nên mới mặc đồ này hả?”
“Sau khi biết địa điểm quay thì anh đoán được ngay.”
“Ồ…” Nhiễm Thuật một chút cũng không đoán được, còn tưởng ở đây đang tổ chức hoạt động gì nữa chứ.
Khi đoàn người tiến vào nhà ăn, Nhiễm Thuật thấy ảnh phản chiếu trên gương, đột nhiên nói: “Thấy tụi mình đi vào nhà ăn như vậy làm tôi nhớ tới giờ ăn trưa thời cấp ba ghê.”
Nói xong, còn quay sang giải thích cho Mạnh Hân Nhã và Lữ Ngạn Hâm: “Ngày xưa đồng phục thể dục của học sinh cấp ba chuyên thể thao chúng tôi không như đồ âu của học sinh khác, cả cây đồ màu đen, ngay phần bả vai có tí màu trắng và đỏ làm trang trí, trông khí thế ngời ngời.”
Mạnh Hân Nhã hiểu: “Giống như nhóm tội phạm đến nhà ăn giành cơm vậy.”
So sánh thần cấp thế này khiến Nhiễm Thuật nghẹn họng.