Công ty Phong phân bố giờ nghỉ trưa rất thoáng, nhân viên có đến 3 tiếng để nghỉ với ngày thường, và 2 tiếng với những buổi có việc gấp.
Vì vậy, Hồng Khánh không vội lên văn phòng mà ngồi lại căn tin dùng bữa.
Xong, trước rời khỏi, bước chân anh dừng trước một quầy bán đồ ăn nhanh.
Đang ngập ngừng, không biết có nên ghé vào không thì người bán hàng tên Trúc thân thiện vẫy lại: “Giám đốc mới, ăn chút gì không? Ở đây có bánh mì, hamburger, sandwich, còn có kimbap và gà rán nữa.”
Hồng Khánh nhìn một loạt món ăn trên menu, nói: “Một phần kimbap.” Giây sau, anh bổ sung: “Đừng cho dưa leo, cà rốt và giá đỗ.”
“Ok! Anh có muốn dùng thêm nước không?”
“Có bạc xỉu không?”
“Có.”
“Một ly bạc xỉu, ít sữa đặc, nhiều sữa tươi.”
“Vâng, anh chờ một lát nhé.”
Chỉ hơn ba phút sau, hai món đồ đã đến tay Hồng Khánh.
Anh rút điện thoại trong túi quần, quét mã thanh toán rồi rời đi.
Thang máy đi từ tầng 1 đến tầng 3 thì dừng.
Nghe thấy có tiếng bước chân, anh nhấn nút giữ cho cửa thang máy mở.
Bác Mai hớt hải chạy vội đến, “Cảm ơn.”
Nhìn thấy Hồng Khánh, bác không bước vào thang máy nữa mà đứng ở ngoài, hỏi: “Cậu là bạn bé Uyên đúng không nhỉ? Cậu có ghé qua tầng 5 không?”
Hồng Khánh vẫn giữ nút, gật đầu đáp: “Dạ, cháu làm việc ở tầng 5 thưa bác.”
Bác Mai mừng rỡ, đưa cho anh một túi đồ, gồm một tuýt thuốc nhỏ và một cuộn băng gạc, “May quá, cậu đưa con bé giúp bác nhé, bác đang còn việc ở đây nên không tiện quay lên đó lắm.”
Hồng Khánh khựng lại, đọc dòng chữ “panthenol evo” hiện qua lớp nilong trong suốt, hàng chân mày anh thoáng chau, “Uyên bị bỏng à bác?”
“Ừ, bị bỏng nước nóng ban nãy, mà lu bu quá nên bác quên mất.”
“Vâng, bác để cháu.”
Mất thêm chưa đến một phút sau, Hồng Khánh đã có mặt ở tầng 5.
Vì giờ nghỉ trưa vẫn chưa hết nên nhân viên qua lại khá thưa thớt.
Hồng Khánh đứng từ xa, liếc một vòng khu của bộ phận thiết kế đồ họa, và dừng lại ở căn phòng phía trong cùng.
“Giám đốc Khánh hả? Nghỉ trưa xong rồi à?”
Hồng Khánh luống cuống, vội giấu túi đồ ăn ra sau lưng, giơ túi đựng thuốc lên trước một chút, “À…bác Mai nhờ tôi đưa đồ cho Hải Uyên.”
Tín hướng mắt về phòng Hải Uyên, rồi nhìn Hồng Khánh, “Phòng tối thế chắc là lại ngủ rồi.
Chú cứ bỏ vào trong đi, chừng nào Quýt dậy, anh nói giúp cho.”
Hồng Khánh khẽ gật đầu.
Thấy Tín không còn quan tâm mình nữa mà chăm chú vào màn hình máy tính, anh mới nhanh chân bước.
Đến trước cửa phòng, anh chững lại giây lát rồi mở cửa đi vào.
Vén tấm rèm sang một bên, bên trong căn phòng yên tĩnh vô cùng, gần như có thể nghe được tiếng điều hòa đang chạy.
“Uyên…”
Ánh sáng từ phòng anh xuyên qua tấm kính, hắt sang phòng Hải Uyên một khoảng, nhờ đó mới có thể nhìn được mọi thứ trong phòng.
Hải Uyên ngủ vẫn ngoan như ngày trước.
Mái tóc sáng màu bung xõa, nổi bật trước lớp da đen nhám của ghế, che lấp một bên tai đang đeo tai nghe bluetooth.
Chiếc ghế này không giống với ghế của anh.
Chỉ nhìn sơ qua cũng biết, lớp đệm mỏng hơn rất nhiều.
Ngồi thế này có bị ê mông không nhỉ?
Cả người Hải Uyên dựa vào lưng ghế, chân co lên, giấu sau lớp áo khoác.
Nếu không phải cả hai tay lộ ra ngoài, đè lên tấm áo che phía trước, anh sẽ không thể biết vị trí bị bỏng nằm ở đâu.
Hồng Khánh nhẹ nhàng đặt đồ ăn và thuốc xuống, cũng nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Nhưng chỉ vừa được ba bước, hình ảnh một phần da ở bàn tay Hải Uyên bị sẫm màu lại hiện rõ mồn một trong đầu anh.
Chết tiệt!
Anh sẽ nhân lúc cô ngủ, bôi thuốc và băng lại với vận tốc ánh sáng, sau đó rời đi với vận tốc âm thanh.
Phần thức ăn kia…là bác Mai gửi cùng.
Quá hợp lý!
Có điều, ông bà ta có câu: nói trước bước không qua.
Cũng có câu: người tính không bằng trời tính.
Chỉ vừa bôi thuốc được một nửa, chuông báo thức đột nhiên vang lên, đập tan cái tĩnh lặng trong phòng.
Ngay tức khắc, hàng chân mày hơi nhíu lại liền giãn ra, và cả người anh vì giật mình mà run lên trong tích tắc.
Theo đó, bàn tay anh vì lý do gì mà nắm chặt tay Hải Uyên hơn.
Vừa ngước mắt lên, đã bắt gặp đôi mắt phượng buồn đang tròn xoe nhìn anh.
Giọt mồ hôi lạnh đã tích từ bao giờ, lúc này lại chạy dọc sống lưng Hồng Khánh, làm cho da gà da vịt thi nhau nổi dậy.
May