Hồng Khánh ngồi yên trong xe, đăm đăm trông dáng người nhỏ nhắn với chiếc váy trắng xinh đẹp, từ từ rời xa anh.
Hải Uyên cứ thế mà đi mất, và chưa một lần ngoảnh đầu lại.
Tâm trạng của anh hỗn loạn đến cùng cực, trong đầu ong ong mấy câu từ vừa rồi Hải Uyên nói, rồi tròng mắt sâu hoắm tựa đáy biển, đay nghiến hai chữ đang luẩn quẩn trong lòng anh: Tuyệt tình.
Nếu Hải Uyên đã tuyệt tình với anh, anh cũng sẽ đối xử với cô như thế.
Tuyệt tình là thế mạnh của Hồng Khánh, một người đã từng tự tay bóp nát bao mơ mộng về tình yêu của rất nhiều cô gái, vậy nên chắc chắn anh sẽ làm được!
***
Đức Minh chỉ vì phỏng đoán vu vơ ban chiều của Đăng Khoa mà thấp thỏm không yên, vừa đi đi lại lại quanh nhà vừa nhìn đồng hồ.
Hại Đăng Khoa thấy quá ngứa mắt, nên mới đề nghị cùng cậu ra ngoài hàng lang, đợi Hải Uyên về.
Vị trí họ đứng hiện tại nhìn thẳng được xuống dưới, khoảng cách phù hợp để nhận diện được bóng dáng quen thuộc đang đi vào khuôn viên, cách vài mét nữa là vào đến chung cư.
Đức Minh lo lắng từ lâu, khi nhìn thấy chị họ mình liền không kiềm chế được mà vẫy tay chào.
Lời chào chưa thốt khỏi miệng đã bị bàn tay của Đăng Khoa chặn lại, “La hét om sòm cái gì? Để cho người ta có thời gian riêng tư.”
Nom cặp mắt mông lung của Đức Minh cũng đủ biết cậu chưa hiểu ý, Đăng Khoa lắc đầu chê bai, chỉ vào chàng trai hai tay xỏ túi quần đi theo sau, cách Hải Uyên một khoảng xa.
“Thằng nào kia?” Đức Minh nheo mắt, hỏi.
“Còn thằng nào nữa? Thằng sếp của mày đấy.”
“Rồi mắc cái gì mà bám đuôi chị Uyên làm gì?”
Đăng Khoa vòng tay gông cổ, cốc đầu Đức Minh, “Kém thông minh! Hẹn hò xong thì phải đưa con gái người ta về nhà hẳn hoi chứ.”
“Mày mới kém thông minh! Có ai hẹn hò mà đi cách xa cả mấy mét thế kia không?”
Đăng Khoa cốc thêm một cái nữa, thở dài ngao ngán, “Bí mật hẹn hò thì đi gần làm gì cho người ta biết?”
Đức Minh đương nhiên vẫn chưa thể tin lời bạn mình nói ngay, nhưng khi Hải Uyên vào trong tòa chung cư, chàng trai đứng im như trời trồng kia bấy giờ rời đi, niềm tin của cậu mới cao hơn một chút.
Và khi hai người chào Hải Uyên, cô niềm nở đáp lại, Đức Minh hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của Đăng Khoa.
Hải Uyên vào nhà trước, Đăng Khoa và Đức Minh cầm quà theo sau, trao lại cho chủ của nó.
Hải Uyên đứng trước cửa, tươi cười nói: “Chị cảm ơn nhé, hai đứa về ngủ sớm đấy, đừng có mà thức khuya chơi game.”
Rồi, thời điểm cánh cửa đóng lại, cũng là lúc Hải Uyên được sống với cảm xúc thực tại của mình.
Cô dựa lưng vào cửa, đảo mắt một vòng quanh nhà.
Trên bàn là những món quà mà mọi người tặng cô, còn có bình hoa sen ban sáng cô cắm.
Xa hơn một chút là cửa ban công đóng kín, ánh sáng trong nhà hắt ra ngoài đó, lấp ló thấy được mấy ngọn cây xanh mơn mởn đung đưa theo chiều gió.
Hải Uyên chầm chậm đi lại, kéo rèm.
Rồi tìm remote ti vi, mở bản violin tha thiết quen thuộc.
Sau đó, căn phòng lớn tắt phụt đèn, chỉ còn lại mỗi ánh sáng từ màn hình ti vi.
Hải Uyên bước đi trong cái mờ tối, cô bật đèn ở phòng tắm lên, và xả nước lạnh vào bồn.
Không phải giờ cao điểm, mà còn là nước lạnh nên khá ít người dùng, vì thế mà nước chảy khá nhanh và mạnh.
Cô cầm một bịch đá lạnh lớn đã mua từ cửa hàng tiện lợi, đổ vào bồn.
Nhìn đá to, đá nhỏ chen chúc nhau nổi trên mặt nước, Hải Uyên vẫn thấy chưa đủ.
Cô tìm đến tủ lạnh, trút toàn bộ số đá có trong tủ vào bồn.
Hải Uyên đứng trước bồn tắm, hơi nước lạnh ngắt phả lên da thịt cô.
Khi nãy, Đức Minh hỏi vì sao cô lại mua đá lạnh vào giờ này trong khi nhà vẫn có đá, Hải Uyên nói rằng cô muốn ngâm hoa cho tươi lâu.
Lời giả dối đó, vậy mà cậu tin thật.
Nhưng mà, nếu Hải Uyên là một bông hoa, vậy thì vừa rồi, cô không nói dối.
Hải Uyên vòng tay ra phía sau, tháo dây nơ buộc ngang lưng mình, tiếp đến là cởi khóa.
Chiếc váy trắng tinh khôi tuột khỏi người cô, rơi xuống sàn.
Cô nâng chân, bước khỏi nó.
Trên người cô hiện tại chỉ vỏn vẹn có chiếc áo ngực không dây