Bên trong căn phòng ngủ rộng rãi, bóng tối bao trùm khắp không gian.
Mặt trời đã thức giấc từ lâu, nhưng tấm rèm che cửa sổ có màu sắc tối và rất dày, nên ánh sáng ngoài kia không có cơ hội lọt vào trong.
Ở giữa phòng đặt một chiếc giường đôi, Hồng Khánh đang nằm ngổn ngang, say giấc nồng ở trên đó.
Chiếc đồng hồ đặt trên tủ đầu giường điểm 7 giờ 50 phút sáng, cánh cửa phòng từ từ mở.
Hoàng Tuấn ăn mặc chỉnh tề như lúc đi dạy, sải bước đến kéo rèm, ánh sáng lập tức tràn vào bên trong.
Anh dùng chân lay lay người Hồng Khánh, “Này, anh đi xem mắt nha.”
Hồng Khánh nhăn nhíu mày, kéo chăn lên trùm kín đầu.
Nhưng Hoàng Tuấn lại giật ra, tiếp tục nói: “Anh hồi hộp quá, dậy chúc anh một câu xem nào.”
“Ừ! Chúc! Biến!” Hồng Khánh khó chịu nhào nặn từng chữ, mắt vẫn nhắm tịt.
Nói xong, lại thêm một lần trùm chăn kín người.
Không muốn bị người nào giật ra nữa, nên anh đè các mép chăn dưới người mình, dùng sức nặng cơ thể để giữ chăn lại.
***
8 giờ 8 phút sáng, tại quán cà phê trước đại học Ngoại ngữ Ưng Châu.
Hải Uyên ung dung ngồi trên ghế, chân vắt chéo.
Nhạt nhẽo trông người đàn ông đang thong thả bước vào, rồi lại nhìn đến đồng hồ đeo tay bên tay trái của mình.
Đợi khi Hoàng Tuấn vừa chạm mông xuống ghế, Hải Uyên mới máy móc lên tiếng: “Bây giờ là 8 giờ 8 phút, cuộc hẹn bắt đầu từ 8 giờ, thầy đến trễ 8 phút.”
Cô hạ cánh tay đeo đồng hồ, chuyển tầm mắt xuống cuốn sách “8 Vụ án hoàn hảo – Vạch trần tâm lý kẻ phạm tội” đang đọc dở, “Thầy có muốn giải thích?”
Hoàng Tuấn cười cười, nói: “Xin lỗi, xin lỗi, thầy kẹt xe một chút.”
Hải Uyên lật trang sách, tiếp tục đọc, “Cuộc hẹn này không quan trọng với thầy, nên thầy đến muộn, em cũng không lấy làm lạ.”
“Sao em biết không quan trọng?”
“Thầy từ nhà đến đây?”
“Ừ,” Hoàng Tuấn tò mò đáp.
“Thầy làm giảng viên ở trường bao nhiêu năm, quãng đường từ nhà đến rất thân thuộc, đương nhiên sẽ biết vào khoảng thời gian này, lượng xe lưu thông trên đường nhiều hay ít.
Nếu cuộc hẹn này quan trọng, thầy sẽ lo đến sớm hơn chứ không đợi đúng giờ mới xuất phát, để bị kẹt xe.”
“Khiếp! Thông minh thế! Đoán chính xác đấy.” Hoàng Tuấn sau khi gọi một ly cà phê sữa đá, hỏi: “Hôm nay ai chọc phải em hay sao mà mặt mũi khó ở thế? Y đúc thằng Khánh.”
Điểm nhìn dừng lại ở một dòng trên trang sách, Hải Uyên lại vờ như vẫn đang đọc, lạnh nhạt đáp: “Đừng nhắc cái tên đó trước mặt em.”
Hoàng Tuấn khá bất ngờ bởi thái độ hiện tại của Hải Uyên, vì suốt quãng thời gian đứng lớp, anh chưa từng thấy phương diện này của cô.
Nửa cứng nửa lạnh thế này, người ngoài chắc chắn sẽ có cảm giác gượng gượng và khó gần.
“Hai đứa cãi nhau à? Trách sao hôm qua thằng Khánh nó uống say mèm, bê tha hết chỗ nói.”
“Thầy nói với em chuyện này để làm gì?” Hải Uyên nói với giọng ôn hòa, không tức giận, không buồn bã, không vui vẻ, không bộc lộ bất kì một cảm xúc nào, như thể một con robot vô cảm được lập trình sẵn, “Mà thầy không nên nói xấu người nhà với một người ngoài như em.”
Hoàng Tuấn nhớ lại hình ảnh tối hôm qua khi Hồng Khánh về nhà, chào ba chào mẹ xong, quăng cho anh một câu: “Nguyễn Hải Uyên hẹn Hồ Hoàng Tuấn, sáng mai 8 giờ, quán cà phê trước đại học Ngoại ngữ Ưng Châu.” Sau đó đi thẳng lên phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Tiếng động lớn đến mức người đang ở lầu dưới cũng phải giật mình khi nghe thấy.
Kết hợp với trạng thái của Hồng Khánh tối qua và Hải Uyên sáng hôm nay, Hoàng Tuấn mạnh dạn khẳng định một điều, giữa hai người này chắc chắn đã xảy ra chuyện như cãi vã hay hiểu lầm.
Hải Uyên nhẹ nhàng gấp sách lại, bàn tay miết bìa sách một vòng cho sạch sẽ.
Cô mở đoạn tin nhắn mà An Nhiên gửi cho mình, giơ đến trước mặt cho Hoàng Tuấn xem.
[Thầy Tuấn bảo mình nếu em thầy có hẹn cậu thì cậu nhất định phải đồng ý, lý do thì thầy sẽ giải thích sau.]
[Tại sao thầy không nhắn cho mình mà lại nhắn cho cậu, nhờ cậu chuyển lời tới mình?]
[Cô nàng khó tính ơi, xin đấy, cậu hỏi thầy đi, làm sao mình biết mà cậu hỏi mình như tra khảo tội phạm thế?]
Biết Hoàng Tuấn đã đọc xong, Hải Uyên tắt điện thoại, điềm tĩnh đặt xuống bàn, “Thầy giải thích đi.”
Hoàng Tuấn không gấp gáp trả lời câu hỏi ngay.
Anh dùng muỗng, khuấy đều cà phê trong ly,