Bệnh viện đa khoa Ưng Châu.
“Gần đây có thường xuyên thức khuya, hoặc là ăn uống không đúng bữa không?”
“Thức khuya thì không.
Còn ăn uống…” Hải Uyên khẽ chớp mắt, hô hấp có phần không được đều như bình thường, “Đúng bữa ạ.”
Đúng bữa, nhưng đa số đều chỉ ăn cho có lệ để tránh bị đau bao tử.
Dù vậy thì suy cho cùng, cô cũng đã ăn đúng giờ và không bỏ đói mình một bữa nào, như lời mà Hồng Khánh đã dặn dò cô.
Nữ bác sĩ sột soạt vài tiếng, in ra một tờ giấy đưa cho Hải Uyên, “Đến phòng 21 xét nghiệm máu, sau đó quay lại đây nhé.”
Tác phong của các bác sĩ rất nhanh chóng và nhẹ nhàng, hơn nữa hôm nay là ngày thường, còn là chiều tối nên bệnh viện không quá đông, vì vậy nên kết quả rất nhanh đã có.
Những dòng chữ này, người ngoài ngành như cô đương nhiên không hiểu, nên mới cần phải quay lại chỗ của nữ bác sĩ ban nãy, theo đúng trình tự khám bệnh.
Men dọc hành lang, vừa chăm chú đọc tờ giấy vừa suy ngẫm, bất cẩn đụng phải một người, làm tệp giấy kết quả xét nghiệm trên tay Hải Uyên rơi xuống đất.
Cô vội vàng cúi xuống nhặt, không quên nói: “Xin lỗi, em xin lỗi ạ.”
Người đàn ông kia cũng cúi xuống nhặt giúp cô, hơi ái ngại hỏi: “Xin lỗi, cô không sao chứ?”
Khoảnh khắc Hải Uyên ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông bỗng nhiên hơi chau mày, “Chúng ta từng gặp nhau à?”
Hải Uyên sững người ngạc nhiên, quả thật trông có chút quen mắt, song vẫn lắc đầu: “Xin lỗi, em không nhớ.”
Hai người trả lại giấy tờ cho đối phương, gật đầu chào tạm biệt rồi bước qua nhau.
Nhưng vừa xem lại hồ sơ bệnh án trên tay, người đàn ông lập tức nhận ra vấn đề, liền gọi cô lại: “Này!”
Hải Uyên dừng lại, xoay người, không tránh khỏi bất ngờ: “Sao thế ạ?”
“Kết quả xét nghiệm của cô.”
Bấy giờ, Hải Uyên mới nhận ra trên tay mình thiếu đi một tờ giấy, còn là tờ quan trọng nhất.
Khi giấy về với chủ, người đàn ông lại nói: “Tên em là Nguyễn Hải Uyên, đúng chứ?”
“Vâng?”
“À, hồi trước em đến bệnh viện vì đau bao tử phải không?” Người đàn ông nâng khóe môi, niềm nở nói: “Anh là Phương này, người đích thân cõng em từ ghế chờ vào phòng cấp cứu đây.”
Năm đó Hải Uyên nghe y tá nói rằng, cô bị ngất trên ghế chờ, sau đó được một, hai thực tập sinh đưa vào phòng cấp cứu.
Tuy nhiên khi tỉnh lại thì người ta về mất, đến giờ vẫn chưa có cơ hội gặp lại để cảm ơn, mà cũng chẳng biết ai để tìm.
Hóa ra, chàng thực tập sinh năm đó, bây giờ đã thuận lợi tốt nghiệp rồi, còn trở thành bác sĩ nữa.
“Vâng, lúc đó cảm ơn anh rất nhiều.” Cô đưa điện thoại ra, “Anh cho em xin số Zalo, lúc nào em mời anh một bữa.”
Phương đẩy điện thoại về phía cô, hàm ý muốn cô cất đi, “Không cần, chuyện nên làm mà.
Với lại, anh mà cho em số, bình giấm họ Hồ đánh anh mất.”
“Bình giấm, họ Hồ?” Hải Uyên nâng mày.
“Khánh, Hồ Hồng Khánh đấy.”
Hải Uyên “à” một tiếng: “Anh quen bạn trai em ạ?”
“Ừ, bọn anh là một nhóm, chơi cũng thân lắm, nhưng là thân ai nấy lo.” Đoạn, Phương nghiêm túc hơn: “Hôm nay lại đến bệnh viện một mình à? Thằng Khánh đâu?”
“Anh Khánh đi công tác rồi.”
“Ừ nhỉ, quên mất.” Phương xòe tay ra.
Hải Uyên đoán ra ý, liền đưa cho Phương giấy khám bệnh của mình.
Phương quan sát một chốc, nói: “Thiếu đường này, về nhà nhớ bổ sung thức ăn có tinh bột và hoa quả.
Ăn uống cho đầy đủ, phải vận động.
Còn nữa, không được sử dụng chất kích thích như rượu bia, cẩn thận bị tụt đường huyết đột ngột đấy nhé, rất nguy hiểm.”
Thì ra có bạn làm bác sĩ là cảm giác như thế này, hãnh diện và rất yên tâm.
Bỗng nhiên, Hải Uyên cảm thấy có chút ngưỡng mộ Hồng Khánh.
Cũng thấy hơi tiếc, vì trong nhà cô không có ai theo đuổi cái nghề cao quý này.
“Anh Phương, em có thể nhờ anh…”
Không đợi Hải Uyên nói hết câu, Phương liền vui vẻ tiếp lời cô: “Đừng nói với Khánh chứ gì?”
Hải Uyên cười gượng, gật nhẹ đầu: “Vâng.”
“Được, anh không nói đâu.” Phương sắp lại hồ sơ bệnh án trên tay mình, “Anh còn có việc, đi trước đây.”
***
Thời điểm Hải Uyên trở về nhà đã là gần 7 giờ tối.
Điều duy nhất cô có thể nghĩ đó là nhanh chóng ăn tạm cái gì đó để uống thuốc, dọn dẹp nhà cửa và tắm rửa sạch sẽ.
Để khi Hồng Khánh gọi, mọi thứ đều đã tươm tất.
Và tốt nhất, mong anh đừng phát hiện ra điểm gì bất thường ở cô.
Chuyến công tác của anh chỉ còn hơn một tuần nữa là kết thúc, nhiệm vụ của cô chỉ