Quãng đường từ Thương Kinh đến Ưng Châu tuy rằng dài, nhưng vẫn có thể đi và về trong ngày được.
Phần nữa vì công việc của Hải Uyên đang bỏ dở, còn Đức Minh thì cả công việc lẫn việc học, nên cả hai quyết định xuất phát ngay buổi chiều.
Suốt mấy tiếng ở trong phòng bệnh, chỉ có tiếng của bà Hải nói chuyện với Đức Minh và chồng.
Hải Uyên biết bà chẳng ưa gì mình, chịu cho mình ở lại trong phòng này đã là chuyện may mắn, nên cô biết thân biết phận, một lời cũng chẳng dám hỏi han.
Vào đầu giờ chiều, sau khi thanh toán viện phí cho bà xong, Hải Uyên vào nhà vệ sinh trước khi về phòng bệnh lấy đồ.
Nhưng cũng vì sự chậm trễ đó, cô mới có cơ hội nghe được cuộc trò chuyện giữa ông nội và Đức Minh.
“Ba mẹ cháu với nhà bác Tú không biết chuyện bà nhập viện à ông?”
“Thật ra, bà không có gì nghiêm trọng đến mức phải nhập viện cả, nên không cần gọi ba mẹ hai đứa đến.
Mà tốt nhất cũng đừng nói cho chúng biết, kẻo lại lo.”
“Ông biết cháu đang muốn hỏi cái gì.” Ông nội thở một hơi dài, ngữ điệu vô cùng áy náy: “Mấy hôm trước, thằng Tú sang cãi nhau với bà, nó biết chuyện của bà với bé Quýt rồi.
Ông cũng chẳng biết bà cháu nghĩ cái gì, đóng cửa ngồi trong nhà hơn một tuần liền.
Bỗng dưng hôm nay bảo chóng mặt, muốn vào viện, rồi gọi hai đứa xem sao.”
Ông nội lắc nhẹ đầu, vừa thấy hổ thẹn, vừa thấy có lỗi, nhưng cũng có chút mừng, “Bày ra thế này, chắc là muốn xem bé Quýt đối với bà như thế nào.
Lần này, hi vọng là bà cháu thật sự biết mình sai ở đâu.”
“Bác Tú nói gì với bà mà bà lại làm thế hả ông?”
Ông nội kéo Đức Minh lại gần, thanh âm vừa khàn vừa nhỏ, giống như một lời tâm sự.
Tuy nhiên đứng ở vị trí này, Hải Uyên chỉ nghe thấy tiếng xì xào bị nhiễu loạn, nửa chữ cũng không nghe cho trọn vẹn được, cũng chẳng buồn nghe nữa.
Nhưng đoạn hội thoại phía trước đã nghe lọt rồi, nên nó cứ văng vẳng trong đầu cô, mãi cho đến lúc xe đã bắt đầu lăn bánh vẫn chưa chịu dừng.
Dù là đường cao tốc, nhưng là tuyến giao thông trọng điểm của cả nước, vì vậy mà chuyện kẹt xe vào giờ cao điểm là khó tránh khỏi.
Nhân lúc còn đang đợi xe trước di chuyển, Đức Minh lấy trong túi áo khoác một phong bì đưa cho Hải Uyên, “Bà nội cho chị đấy.”
Hải Uyên hơi ngạc nhiên hỏi: “Tự nhiên cho chị?”
“Bà nói mình đi đường xa về thăm bà, nên bà cho.
Chị cầm đi, em cũng có mà.”
“Không, em giữ lấy đi, lựa lúc nào trả lại cho bà.” Cô kiên quyết nói.
“Nhưng mà…”
Hải Uyên dựa lưng ra sau ghế, nhấn nút mở hé cửa sổ ra một ít cho thoáng khí, rồi từ từ nhắm mắt, nói thêm một câu: “Chị nói rồi, chị không nhận đâu.
Hoặc là em giữ lấy, xem như chị cho em.
Hoặc là trả lại cho bà.
Đừng làm trái ý chị.”
Làn xe phía trước bắt đầu di chuyển, Đức Minh gạt cần số và đạp ga.
Cậu bất đắc dĩ bỏ lại phong bì vào túi áo, nhưng chắc chắn sẽ không trả lại cho bà, càng không giữ làm của riêng.
Vì sau khi đưa cho cậu hai phong bì, phân chia rõ ràng, bà đã nói: “Nếu con nhóc kia không chịu nhận thì cháu lựa mua đồ cho chị, quần áo hay đồ ăn cũng được, miễn là nó thích.”
Cậu liếc sang Hải Uyên, nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được tính tò mò: “Chuyện hôm nay, chị có định nói cho anh Khánh biết không? Cả hôm chị đi bệnh viện nữa.”
Hải Uyên nhắm mắt, lười biếng đáp: “Em nghĩ sao?”
“Em á?” Đức Minh ậm ừ suy ngẫm một chốc, trả lời: “Em nghĩ là chị nên nói, anh ấy là bạn trai chị mà.
Với lại, cái tính của anh Khánh, chị mà giấu, anh ấy chắc chắn sẽ phát hỏa cho xem.”
Đức Minh nói không sai, có điều: “Chị sẽ nói, nhưng không phải bây giờ.” Ít nhất, là cho đến khi anh an toàn trở về Ưng Châu.
Buổi tối về đến nhà, Hải Uyên hoàn toàn bị rút hết sức lực.
Cô cố gắng lết thân vào nhà tắm rửa mặt và thay quần áo, sau đó nằm bẹp dí trên sofa, ngủ một mạch đến sáng.
***
Có thể là vì tối hôm qua không gọi cho Hồng Khánh, cũng quên không nhắn cho anh một tiếng, nên thái độ của anh hôm nay có chút lạ.
Hải Uyên dựng điện thoại trên bàn, để camera quay vào cô, thuận tiện thấy được anh đang làm gì.
Cô chăm chú vào màn hình máy tính, thi thoảng lại nhìn anh.
Từ đầu đến giờ,