Sao Boss Còn Chưa Trốn?

Chương 82


trước sau

Edit: Tiểu Liên Hoa

Beta: Cy



Ngày đầu năm mới là ngày muộn nhất mà Nhan Lộ Thanh đã ngủ kể từ khi cô dọn vào phòng ngủ này đến nay.

Bọn họ không làm bất cứ chuyện gì nữa, không trò chuyện về bất kỳ đề tài sâu xa nào nữa mà chia nhau đi tắm rửa. Hai nhân vật quan trọng với ngoại hình vô cùng xuất chúng mà bên ngoài xem ra không biết có bao nhiêu nhân vật theo đuổi, nhưng giờ phút này sau khi tỏ tình với nhau lại tỏ ra không hề có kinh nghiệm, hoàn toàn không biết suy nghĩ.

Sau khi tắm rửa xong, Nhan Lộ Thanh phát hiện không biết Cố Từ tìm đâu ra trà giải rượu rồi đưa cho cô, lúc cô cầm lên uống thì nghe thấy anh nói: “Em đi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ không đau đầu.”

Hôm nay đại mỹ nhân cư xử không giống ngày thường, vẻ mặt và giọng nói đều hết sức dịu dàng. Điểm này lại làm cho giá trị sắc đẹp của anh tăng thêm vài phần, khiến người ta khó có thể cưỡng lại được.

Nhan Lộ Thanh làm theo.

Chờ nằm xuống giường rồi tắt đèn, mới từ từ suy nghĩ xem có gì đó không ổn.

Cô gõ vào vách ngăn giữa hai người, hôm nay không nói chúc ngủ ngon, mà nhấn mạnh một lần nữa.

“Em không say rượu.”

Cách vài giây.

Đối diện cô cũng gõ vách ngăn.

“Anh biết.”

*

Buổi tối hôm nay, Nhan Lộ Thanh nằm trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng nhìn chằm chằm vách ngăn, cứng rắn nhìn đến mí mắt mở không nổi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Nhan Lộ Thanh rất ít khi kích động, tỏ tình cũng không chỉ là kết quả của kích động.

Loại tâm trạng này xuất hiện vào ngày sau khi nghe thấy hai em gái nói chuyện phiếm, chính là sau khi biết được Cố Từ nói cái gì thì mới sinh ra cảm giác này, cũng có lẽ sớm hơn, chỉ là sớm hơn thì ý nghĩ này trong đầu cô vẫn chưa rõ ràng.

Vừa vặn hai ngày này Cố Từ sắp thi, thời gian tiếp xúc của bọn họ trở nên ít đi, Nhan Lộ Thanh cũng cho mình hai ngày để suy nghĩ cho tới khi bình tĩnh lại.

Cô suy nghĩ mọi phương diện, ví dụ như lời Cố Từ nói lúc ấy có thể chỉ là thuận miệng nói nhảm hay không, có phải chỉ vì không để mấy cô gái tiếp tục bắt chuyện, v.v… Nhưng sau khi bình tĩnh, cảm giác đó thậm chí còn mãnh liệt hơn.

Nhan Lộ Thanh khó có thể bị kích động, nhưng một khi kích động, cô sẽ không xoắn xuýt, cũng sẽ không dây dưa hay do dự.

Về sau ai biết điều gì sẽ xảy ra?

Cho nên bây giờ muốn nói, nhất định phải nói cho người kia nghe.

Sáng ngày hôm đó.

Nhan Lộ Thanh mở mắt ra, vừa xoay người thì nhìn thấy bên cửa sổ trước mặt có một người đang đứng.

Bên cô ngủ có một cái cửa sổ, nhưng cô không nằm ngủ xoay về  hướng đó.

Thật ra căn phòng này của Cố Từ được thiết kế vô cùng đẹp, cửa ra vào và cửa sổ đối diện nhau, giường và tường đối diện nhau. Bây giờ bức tường đối diện với giường lại làm cho căn phòng này thoạt nhìn ba mặt đều như đang mở miệng, cẩn thận quan sát thì vô cùng buồn cười.

Bên cửa sổ còn bày bàn, là nơi cô bình thường làm bài tập về nhà. Cố Từ tựa vào cái bàn đang nghịch điện thoại. Hôm nay trời nắng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vài nét vàng rực rỡ lên người anh.

Nghe thấy âm thanh, anh ngước mắt lên và mỉm cười với cô: “Dậy rồi à?”

Nhan Lộ Thanh gật đầu.

Nụ cười của đại mỹ nhân trong vầng sáng rất đẹp, ánh mắt cô gần như dính vào người Cố Từ.

Sau đó, anh hỏi: “Nhớ những gì em đã nói đêm qua không?”

“?”

Trên đỉnh đầu Nhan Lộ Thanh toát ra một dấu chấm hỏi thật lớn, lập tức nhanh chóng rời giường, mở to hai mắt: “Em nói em không say!”

Biểu cảm Cố Từ không thay đổi, khẽ mỉm cười, nhưng dựa vào trực giác ở chung mấy tháng thì không hiểu sao Nhan Lộ Thanh lại có cảm giác tâm trạng anh dường như đang trở nên tốt hơn.

Nhan Lộ Thanh ngồi xuống bên giường, hai người lúc này cách nhau chưa tới một mét.

Cô cũng hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao? Anh có nhớ tối qua anh đã nói gì không?”

Độ cong khóe môi Cố Từ càng rõ ràng hơn: “Nhớ.”

Nói xong, anh đột nhiên đứng thẳng dậy đi tới trước mặt cô, lại ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Anh thích em.”

Trong lồng ngực Nhan Lộ Thanh giống như có một sợi dây bị vặn thật chậm rãi, tất cả dư vị đều bởi vậy mà kéo dài.

Cô nghĩ rằng đêm qua cũng y vậy.

Em thích anh.

Anh thích em.

Anh nói lại những gì cô nói.

Lúc ấy Nhan Lộ Thanh lập tức cảm thấy kỳ lạ, bình thường không nên nói những câu đại loại như “Anh cũng thích em” gì gì đó sao? Nhưng đầu cô nào có thời gian suy nghĩ kỹ những thứ này, chỉ nghi ngờ một chút rồi cho qua.

Khoảnh khắc này cô mới bừng tỉnh hiểu được ý đồ của anh.

Anh không nói “Anh cũng vậy”, “Anh cũng thích em”.

Mà là nói “Anh thích em” giống cô đã nói vậy.

Bởi vì đây không phải là trả lời.

Đây là một lời tỏ tình hoàn toàn mới.

Nhan Lộ Thanh cắn lớp bên trong môi, nghĩ thầm, sáng sớm đã khiến trái tim người ta vận động kịch liệt như vậy. Ở cạnh anh rốt cuộc có lợi hay có hại cho sức khỏe tim mạch vậy chứ?

Cô không được tự nhiên dời tầm mắt, sau đó không bao lâu lại quay lại nhìn anh.

“Bắt đầu từ khi nào?” Nhan Lộ Thanh hỏi xong, nhỏ giọng bổ sung: “Ý em là… thích ấy.”

Giọng Cố Từ có chút lười biếng, khi nghe luôn khiến người khác có loại ảo giác thờ ơ: “Khi nào bắt đầu, rất quan trọng hả?”

“…Tất nhiên quan trọng rồi!” Nhan Lộ Thanh lập tức thoát khỏi trạng thái lúc mới tỉnh ngủ, giống như bình thường, trực tiếp kề sát trước mắt anh mà ép hỏi: “Anh mau nói nhanh.”

Khoảng cách được kéo gần, có thể nhìn thấy rõ ràng mí mắt dài hơi rủ của anh. Cố Từ rủ mắt nhìn cô: “Anh trả lời khi nào thì em sẽ thấy vui nhất?”

Nhan Lộ Thanh lập tức trả lời: “Đương nhiên là lúc vừa gặp em.”

Cố Từ cười: “Được rồi.”

Ánh mắt anh cong cong, giọng nói có hơi lạnh lẽo, đặc biệt dễ nghe, sau đó nói như cô mong muốn: “Anh thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“…”

Mặc kệ nó là thật hay giả, tóm lại, chim nhỏ Nhan được dỗ dành đến nỗi tim như nở hoa, mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ngâm nga khúc nhạc đi rửa mặt.

Bởi vì thức dậy muộn, sau khi rửa mặt đánh răng đã hơn mười một giờ, đến lúc nên ăn cơm trưa.

Cố Từ nói muốn đi dạo dưới nhà cô rồi ăn ở gần đây.

Vì thế, Nhan Lộ Thanh nhìn anh không ngại phiền phức mà lại mang xe sang bên đây.

Tuy rằng nhìn anh vô cùng thoải mái, nhưng Nhan Lộ Thanh vẫn không thể tài nào hiểu được.

Trên đường đi kiếm đồ ăn của hai người, Nhan Lộ Thanh suy nghĩ, không nhịn được mà nói thật: “Ở đây rất nhiều thứ thật sự không ngon như dì ở nhà anh nấu.”

Cố Từ ồ một tiếng, giọng điệu không để ý lắm: “Vậy anh muốn đổi khẩu vị nếm thử đồ ăn không ngon được không?”

“…”

Sau đó bọn họ tìm một quán ăn nhỏ nhìn qua rất bình thường để ăn một bữa trưa nhìn qua cũng bình thường nốt. Không biết có phải do có bầu không khí đặc biệt nào tăng thêm hay không, mà bữa cơm này rất ngon.

Ngày đầu năm mới thời tiết rất đẹp, là một ngày đầy nắng, ngay cả gió cũng giống như không thuộc về mùa đông, vô cùng dịu dàng.

Trên đường trở về, ngồi trước xe gió nhẹ thổi vào mặt, Nhan Lộ Thanh không hiểu sao sinh ra một cảm giác kích động. Cô lần nữa quay đầu, nghiêm túc tuyên bố: “Ngày 1 tháng 1 năm 2019 là ngày hạnh phúc nhất của em.”

Câu trả lời của Cố Từ truyền đến từ khoảng cách rất gần sau tai cô.

“Về sau ngày này sẽ được làm mới.”

Nhan Lộ Thanh hơi sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Hả?”

“Ngày hạnh phúc nhất của em sẽ không chỉ cố định ngày hôm nay.” Cố Từ giống như rất chắc chắn, giọng nói thản nhiên: “Nhất định sẽ biến thành một ngày nào đó của sau này.”

“Vậy “một ngày nào đó” đó, anh cũng sẽ có mặt sao?”

“Nói nhảm.”

“Đó là những gì anh nói! Vậy anh nói được thì làm được nha.”

“Ừ.”



Hai người lại đi dạo gần đó rất lâu, chàng trai đạp hết một vòng lại một vòng, cô gái ngồi trên xe ríu ra ríu rít.

Buổi chiều hôm đó, hai người họ đã nói những gì đây?

Hình như đều là những thứ vô nghĩa không quan trọng, không nói gì cả, lại giống như cái gì cũng nói.

Chỉ nhớ rõ đếm không hết được số lần nhịp tim đập rộn ràng và tiếng cười không ngừng được.

*

Tết Dương lịch kết thúc, đến lượt Nhan Lộ Thanh thi cuối kỳ. Kỳ thi của cô tất nhiên không thể thiếu sự giúp đỡ của “bạn cùng phòng”.

Tất cả các môn toán, vật lý và hóa học của cô đều tìm bạn cùng phòng để ôn tập, hoặc có thể nói là phụ đạo, cuối cùng đã đạt được kết quả khá tốt.

Trước kia Nhan Lộ Thanh thi khoa học tự nhiên bị kéo điểm xuống rất nhiều lắm, nhưng các môn xã hội lại xếp thứ nhất, cộng thêm khoa học tự nhiên thì cũng top 20. Nhưng không hiểu sao lại có thêm một cánh cửa, sau khi quen biết người bạn mỹ nhân cùng phòng, thành tích của cô bắt đầu tiến bộ hẳn, lần này thi trực tiếp xếp thứ hai toàn khối.

Tất nhiên, quá trình này thực sự không dễ dàng.

Mặc dù nói hai người bây giờ là quan hệ “thổ lộ tâm sự”, nhưng lời nên nói chắc chắn vẫn phải nói, hơn nữa thổ lộ tâm sự cũng không có nghĩa là có thể thay đổi thuộc tính, bản chất cà khịa thì vẫn mãi cà khịa.

Chẳng qua đã có chút thay đổi, ví dụ như khác nhau là vô tình cà khịa hay dịu dàng cà khịa.

Sẽ không cà khịa quá trớn, cũng sẽ không nhìn cô giống như là bệnh nhân đang mắc bệnh gì đó như trước đây.

Nếu có dùng ánh mắt đó nhìn thì cũng sẽ thêm một chút cưng chiều.

Đương nhiên, chim nhỏ Nhan cũng biết rằng đây thật sự là bởi vì chim nhỏ Nhan không có chút tư duy khoa học nào, quá khó dạy dỗ.

Ngoại trừ tình cảnh đặc biệt này, cuộc sống hàng ngày chim nhỏ Nhan và Từ công chúa vẫn phong phú hơn rất nhiều so với trước kia.

Ví dụ như vào ngày thi kết thúc, vách ngăn ở giữa giường đã được gỡ bỏ.

Tuy rằng vẫn là hai tấm chăn, tuy rằng mạnh ai người nấy ngủ, nhưng cảnh tượng mà Nhan Lộ Thanh nhìn thấy trước khi đi ngủ đã không còn là một khối ván nữa, mà là khuôn mặt mỹ nhân trong lòng.

Đây là một trong những thay đổi mà cô hài lòng nhất.

Sau khi có kết quả thi cuối kỳ thì được nghỉ. Trong kỳ nghỉ đông, Nhan Lộ Thanh không lập tức trở về viện mồ côi như trước đây. Trước tiên cô nói với viện trưởng chuyện mình dạy thêm cho đứa bé con nhà họ hàng của Thu Noãn Lâm, lại nói phí sưởi ấm nơi này của mình đều đã nộp xong rồi, không ở thì rất lãng phí, viện trưởng rất nhanh đã tỏ vẻ hiểu rõ.

Nhan Lộ Thanh sẽ không nói dối viện trưởng, hai chuyện này cô quả thật đã nói thật.

Nhưng cô sẽ không nói bí mật về cánh cửa này và một thế giới khác.

Sau khi không có vách ngăn, hai người đột nhiên bắt đầu thức đêm, biến thành cú đêm.

Nguyên nhân là Nhan Lộ Thanh nhìn mặt Cố Từ, nhìn thường xuyên thì muốn tìm anh nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn có thể cực kỳ nhanh chóng giơ tay lên sờ một cái.

Nhưng có mấy ngày Nhan Lộ thanh tâm huyết dâng trào, muốn nhìn nhan sắc của Cố Từ khi anh chìm vào giấc ngủ. Vì thế vẫn luôn chịu đựng đến khi hô hấp anh vững vàng mới có thể tự mình nhắm mắt ngủ.

Nào ngờ đây cũng là do người nào đó sau khi nhìn ra thì phối hợp diễn với cô, sau khi
rốt cuộc cô cũng chịu đi ngủ, người nào đó còn phải ngắm nhìn khuôn mặt cô ngủ khi đang say giấc.

Bẫy lẫn nhau, giống như hai kẻ ngốc.

Nghỉ đông xong, ở trong căn nhà nhỏ này hơn một tuần, đến Tết Âm lịch, Nhan Lộ Thanh làm thế nào cũng phải trở về.

Lúc cô đi không mang theo hành lý gì, chỉ đeo một chiếc cặp sách, trước khi đi còn ở cửa ôm Cố Từ một lát.

Ngửi mùi thơm của mỹ nhân, còn ôm eo mỹ nhân, cô đột nhiên hơi buồn bực.

“Nếu cánh cửa này có thể di chuyển thì tốt rồi, em sẽ mang nó về rồi gắn trên tường của phòng em.”

Như vậy sẽ không chậm trễ việc gặp viện trưởng và gặp đại mỹ nhân.

Nhan Lộ Thanh suy nghĩ, lại nói: “Hoặc là em biến anh thành một cái móc treo rồi mang đi, có thể phóng đại thu nhỏ, lúc nào em cũng có thể mang theo bên người.”

Cố Từ khẽ cười, vô cùng phối hợp hùa theo: “Có thể, làm lúc nào cũng được.”

Cả nhà viện trưởng cũng đều đón tết ở viện mồ côi, chẳng qua bọn họ cũng phải đi thăm họ hàng và bạn bè. Năm trước đều là hai mươi chín về, mùng năm rời đi, Nhan Lộ Thanh cũng trở về cùng bọn họ.

Năm nay lại đặc biệt sớm, hình như có họ hàng từ xa đến, mùng hai đã bắt đầu rời khỏi viện phúc lợi.

Đêm hôm trước Nhan Lộ Thanh gọi điện thoại cho Cố Từ, còn đang bẻ ngón tay đếm còn mấy ngày thì có thể gặp anh. Cô không ngờ năm nay bọn họ đi sớm như vậy, mùng hai bọn họ vừa rời đi là cô cũng đi luôn.

Vốn định nói cho Cố Từ biết lúc đang nói chuyện điện thoại, nhưng cô suy nghĩ một chút rồi quyết định cho anh một sự ngạc nhiên.

Sau bốn ngày, Nhan Lộ Thanh lại lần nữa trở lại tiểu khu cũ nát, hồi tưởng lại tâm trạng ngày đầu tiên mình đến nơi này, gần như là “ở tạm chỗ này cũng rất tốt rồi”.

Không ngờ bây giờ cô mới rời đi bốn ngày, đối với nơi này đã trở thành “nóng lòng muốn về nhà”.

Nhan Lộ Thanh bước nhanh lên lầu, vào cửa, thay giày, sau đó thay xong bộ đồ ngủ thích hợp để mặc ở nhiệt độ phòng ngủ kia, đẩy cánh cửa kia ra.

Bên trong hình thành sự đối lập rõ ràng với bên ngoài, rõ ràng đang là ban ngày, nhưng ánh sáng lại vô cùng mờ nhạt, rèm cửa chỉ để lại khe nhỏ.

Trên giường có một người nằm đắp chăn, yên lặng không phát ra tiếng động nào.

Trước tiên Nhan Lộ Thanh kéo rèm cửa sổ ra một chút, ánh sáng đủ để làm cho mọi thứ trong phòng trở nên rõ ràng. Sau đó cô đến gần bên giường, động tác nhẹ nhàng ngồi ở mép giường.

Bốn ngày không gặp, Cố Từ thoạt nhìn không thay đổi gì quá nhiều, làn da trắng đến mức đối lập rõ ràng với màu của chăn gối, nhắm mắt lại nhìn vô cùng hấp dẫn, anh vẫn vừa nằm xuống là có thể diễn vai mỹ nhân ngủ say y như cũ.

Không biết có phải là vấn đề góc độ hay không, mặt anh hình như gầy hơn trước một chút, phía dưới mắt cũng có thêm màu xanh nhàn nhạt.

Chỉ là…

Cô ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ, bây giờ đã mười giờ rồi, Cố Từ bình thường là người rất kỷ luật, thời gian này mà đang ngủ à?

Hơn nữa phòng này nóng như vậy, điều hòa cũng tắt, anh làm sao có thể đắp chăn kín như vậy chứ?

Nhan Lộ Thanh càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, trực tiếp đưa tay sờ lên trán anh, sờ đến một vùng nóng hổi – quả nhiên anh đang bị sốt.

Lúc Cố Từ ngủ rất dễ tỉnh, anh chậm rãi mở mắt ra. Lần đầu tiên chạm tầm mắt của cô, đáy mắt hoàn toàn mê mang, vài giây sau sau mới từ từ trở nên tỉnh táo. Anh chớp mắt, lông mi khiến người ta ghen tị: “Sao em lại về sớm thế?”

“Anh còn nói nữa!” Nhan Lộ Thanh tăng giọng: “Em không trở về thì anh đã cháy khô luôn rồi.”

Càng nghĩ càng giận, cô nhịn không được nói: “Này, trước khi em đi thói quen sinh hoạt của anh tốt biết bao, khỏe mạnh biết bao nhiêu, tết sao còn bị sốt được vậy? Bị sốt bản thân anh đã không nhận ra, vậy thì vẫn sẽ học tập, sẽ không chăm sóc bản thân luôn á?”

“Ừ, anh không.” Anh ngước nửa mắt lên, thế mà lại nói như lẽ đương nhiên: “Em chăm sóc anh đi.”

“…”

Đại khái là bởi vì bị bệnh, giọng điệu ngày thường trong trẻo lạnh lùng cũng mềm mại không ít.

Cô chịu không nổi sự tấn công này, toàn bộ sự tức giận lúc trước đều tiêu tan. Nhan Lộ Thanh đứng lên nói: “Em đi mua chút thuốc cảm sốt, anh có nhiệt kế không? Em đo trước rồi đi mua thuốc sau.”

“Không cần.” Cố Từ nói: “Phòng anh có hộp thuốc.”

“Anh để nó ở đâu thế?”

“…”

Cố Từ nhìn trần nhà, dáng vẻ hơi xuất thần, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về thùng thuốc đã lâu không dùng này để ở đâu.

Nhan Lộ Thanh rất ít khi thấy anh như vậy, Cố Từ bình thường đều biết trời biết đất không có gì là không biết, bây giờ nhìn dáng vẻ này, đột nhiên có loại khí chất mỹ nhân mơ hồ, mê người lại đáng yêu.

10 phút sau.

Nhiệt độ cơ thể Cố Từ đo ra ba mươi tám độ chín, Nhan Lộ Thanh cho anh uống thuốc, lại ngồi ở bên giường nói chuyện với anh.

Chim nhỏ Nhan có rất nhiều chuyện muốn chia sẻ, dù sao chia xa bốn ngày, cô cảm thấy năm mới Từ công chúa ở trong tháp cao không có mình, chắc chắn thiếu đi rất nhiều niềm vui.

Chỉ là cô ríu ra ríu rít kể đoạn mở đầu, lại nghĩ đến tình trạng sức khỏe bây giờ của công chúa.

Nhan Lộ Thanh dừng tiếng ồn của mình lại rồi đề nghị: “Hay là anh ngủ một giấc trước đi.”

“Ngủ một giấc cũng lâu rồi nên không buồn ngủ nữa.” Cố Từ nói: “Em tiếp tục kể đi.”

Nhan Lộ Thanh đang muốn mở miệng tiếp tục kể.

Chỉ là lúc này, ánh mắt của cô quét qua đối diện giường, lời nói vốn muốn nói ra biến thành hai chữ chửi bậy.

“Mẹ kiếp!”

Nhan Lộ Thanh từ bên giường đứng lên.

“Sao thế?”

“…” Bên tai truyền đến giọng nói của anh, Nhan Lộ Thanh mới phục hồi tinh thần lại. Cô quay đầu nhìn Cố Từ đang đặt câu hỏi, vẫn chưa bình tĩnh nổi, sững sờ nói: “Vừa rồi… cánh cửa đã biến mất.”

Cố Từ rõ ràng hơi giật mình.

“Theo nghĩa đen luôn đó, cánh cửa kia…” Nhan Lộ Thanh hít sâu một hơi: “Có thể chỉ là trong nháy mắt, nhưng chắc chắn em không nhìn lầm, trong một khoảnh khắc nó quả thật đã biến mất, em chỉ nhìn thấy một bức tường.”

Cô vừa nói xong, phòng ngủ chìm vào im lặng hồi lâu.

Bây giờ cửa vẫn ở đối diện giường như bình thường, vẫn gắn trong tường.

Sự kích động của Nhan Lộ Thanh qua đi, cô yên lặng lại ngồi xuống.

Tâm trạng cô cực kỳ phức tạp, nói là trăm cảm xúc đan xen cũng không quá, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không nghĩ ra nên nói gì.

Không biết ngây người như vậy bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói bình tĩnh của Cố Từ.

“Trong một khoảnh khắc vừa rồi đó, anh lại cảm thấy vui vẻ một cách vô thức.”

Nhan Lộ Thanh lập tức bối rối: “Hả?”

Đó là sự vô thức trước khi suy nghĩ một cách hợp lý.

Cố Từ cười, giọng điệu có loại cảm giác nói không nên lời: “Bởi vì như vậy, giống như em có thể ở lại đây.”

“…”

Nhan Lộ Thanh đột nhiên cảm thấy ngực giống như bị một tảng đá lớn đè lên, cô không nhịn được hỏi: “Vậy nếu như khi cánh cửa biến mất, anh ở bên em thì sao?”

Cố Từ trả lời rất nhanh: “Cũng giống như vậy.”

Nhan Lộ Thanh đột nhiên hiểu ý của anh.

Dù ở đâu cũng vậy.

Miễn là… chúng ta đang ở trong cùng một thế giới.

“Vậy sau khi anh đến chỗ em.” Nhan Lộ Thanh nghiêm túc bắt đầu giả tưởng: “Em không có nhà không nghề nghiệp, không giống anh, em không nuôi được anh thì làm sao bây giờ?”

Cố Từ chậm rãi nói: “Anh nuôi em.”

Hai người lại trò chuyện một lát về cách kiếm tiền.

Bọn họ vốn đang đối diện nhìn nhau, Nhan Lộ Thanh đang ngồi ở mép giường nhìn ánh mắt đen như mực của Cố Từ.

Bởi vì rèm cửa sổ cô kéo ra, vừa vặn một tia nắng chiếu vào người anh, làm cho cảm giác lạnh lẽo của anh thêm một tông màu ấm áp, mặt mày nhuộm màu dịu dàng.

Nhan Lộ Thanh không biết lấy đâu ra sự xúc động, đột nhiên muốn cúi người ôm lấy anh.

Cô cũng thật sự làm như vậy.

Cố Từ cảm nhận được sự ngứa ngáy khi mái tóc dài của cô quét làn da ở xương quai xanh, cùng với xúc cảm da mặt mềm mại dán lên mặt anh.

Xúc cảm xa lạ khiến anh bỗng dưng sửng sốt.

“…Em đang làm gì vậy?”

Nhan Lộ Thanh ôm anh, buồn bực nói:

“Thân mật.”

Thân mật cùng đại mỹ nhân đa sầu đa cảm nhà ta nào.

Nhan Lộ Thanh yên lặng đợi như vậy, đang hưởng thụ, nhưng cô không ngờ mình dán sát mặt vào, đột nhiên bị ngón tay nhiệt độ cao hơn bấm cằm một cái.

Cô khẽ ngẩng đầu, nghe thấy Cố Từ ở bên tai mình nhẹ giọng nói: “Có phải em dán mặt vào nhầm chỗ rồi không?”

Nhan Lộ Thanh: “…Hả?”

Sau đó, cô cảm thấy một xúc giác mềm mại hơn vừa rồi chạm vào má mình.

Bị hôn một cái.
*Tác giả có lời muốn nói:

Chim nhỏ Nhan: Công chúa lại gần đây thân mật cái nào (╥╯^╰╥).

Giây tiếp theo, chim nhỏ Nhan: Đây không phải là thân mật, mà là hôn!!!



Chương tiếp theo sẽ kết thúc (Nhưng chương tiếp theo vẫn ngọt ngào! Chỉ là kết thúc tạm thời của phần này thôi.).

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện