Lúc Đường Chi được đón lên xe thì Giang Chi đã chờ ở trong xe.
Bầu trời âm u, báo hiệu cho cơn mưa sắp kéo tới.
Hoàng Bình Chiêu ngồi ở ghế lái, quay đầu hỏi Đường Chi: “Cô muốn đi đâu?”
“Tới công ty của tôi.”
Đường Chi nói địa chỉ cho Hoàng Bình Chiêu, khẽ nhếch môi cảm ơn rồi ngồi xuống bên cạnh Giang Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Chi vẫn chưa tẩy trang, khi ngồi ở khoảng cách gần càng cảm nhận được lớp makeup tinh xảo ấy.
Đường Chi không nhịn được mà muốn khen anh: “Giang Chi, sân khấu của anh hôm nay thực sự quá tuyệt!”
Anh thấy cô gặp khó khăn còn sẵn sàng ra tay giúp đỡ, Đường Chi có nghĩ cũng không nghĩ rằng anh sẽ làm thế.
Đây chính là phẩm đức cao thượng thuộc về nam chính sao?!
Hai mắt cô sáng lấp lánh nhìn anh, quyết định nể mặt chuyện anh đã giúp cô, lại khen anh thêm một câu vậy.
Bên trong xe thoáng chốc chìm vào sự yên tĩnh, hai giây sau, ánh mắt Giang Chi chợt lóe lên.
Anh không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sùng bái và mừng rỡ của cô, trong giọng nói còn mang theo vài phần vui mừng ——
“Vừa nãy em đã nghĩ hôm nay có thể gặp được anh hay không, không nghĩ tới quả thật đã gặp được.”
Giang Chi từ chối cho ý kiến, mím môi dưới.
Đường Chi nhếch môi: “Xem ra anh vẫn quan tâm em.”
Nói xong lời này, người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Giang Chi hơi nhếch môi dưới, giọng điệu lạnh lùng: “Đừng tự mình đa tình.”
Đường Chi tự nhủ ‘đương nhiên tui sẽ không tự mình đa tình rồi, chẳng qua…’
“Vậy tại sao anh lại gọi cho em?”
Hù chết người ta mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người ta còn chưa chuẩn bị tâm lý gì đâu đấy!
Giang Chi lạnh lùng liếc cô một cái, giải thích ngắn gọn: “Mẹ tôi bảo em buổi tối về ăn cơm, dùng điện thoại của tôi gọi, bị tôi cúp máy.”
Đường Chi run tay, thiếu chút nữa không giữ được biểu cảm trên mặt.
Mẹ ơi, gặp cha mẹ hay gì đó thì không cần đâu!
Huống hồ xem ra, mẹ của Giang Chi rất thích nguyên chủ, lỡ như cô bị lộ ra thì phải làm sao?
Não Đường Chi nhanh chóng chạy, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng.
“Dì hy vọng em đến, vậy còn anh không mong sao.”
Đường Chi thản nhiên nói, lúc ngước mắt lên vô tình bắt gặp đôi mắt đen láy sâu thẳm của người bên cạnh.
Đường Chi gan lớn nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ, hỏi lại: “Còn anh thì sao, Giang Chi?”
“Anh có muốn em đi không?”
Ánh mắt của Giang Chi nhẹ nhàng rời khỏi mặt cô.
Anh thua trò chơi, nhận trừng phạt.
Vì yêu cầu phải gọi cho người đầu tiên trong danh bạ, trùng hợp lúc đó số cô lại nằm đầu tiên.
Anh tuân thủ quy tắc trò chơi, đường hoàng thẳng thắn, nhưng nếu như lại khiến cô tự bổ não mình——
“Tôi nói rồi, tôi không có bất cứ cảm giác gì đối với em.”
“Hôm nay giúp em, chỉ là không muốn thấy fan của tôi làm ra hành vi quá khích.”
Khi anh nói những lời này, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc, Đường Chi giả bộ buồn bã, khịt mũi, bày ra dáng vẻ đau lòng muốn chết:
“Giang Chi, anh thật sự ——”
Cô dừng lại một lúc, khiến người trên xe bất giác muốn được nghe câu tiếp theo của cô, Hoàng Bình Chiêu ngồi đằng trước lái xe cũng nhịn không được mà dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe.
—— “Một khuôn mặt đẹp nhưng lại có một trái tim thật tàn nhẫn.”
“Khục khục.”
Hoàng Bình Chiêu thiếu chút nữa không nhịn cười được.
Đường Chi đang diễn kịch Quỳnh Dao sao?!
Sắc mặt Giang Chi tối sầm.
Đường Chi lẩm bẩm: “Anh không muốn em đi, vậy thì em không đi.”
Giang Chi mím chặt môi, không nói gì, không khí như bị ngưng đong. Đường Chi lại nhỏ giọng lẩm bẩm, nói: “Dù sao đi cũng là tự rước họa vào thân.”
“...”
Hình như anh không muốn để ý đến cô.
Được rồi, anh không trả lời gì cả.
Đường Chi cực kỳ tự nhiên, vô cùng kiêu ngạo, cho anh một tiếng “Hừ” nặng nề.
Thật sự coi nhà anh là cái ổ vàng ổ bạc gì à?
Cô mới không cần đi.
Anh không đáp lại, Đường Chi lại tiếp tục hừ: “Bạn trai của em lại không quan tâm em chút nào.”
“...”
“Hôm nay em lại còn bị fans của anh mắng.”
Cuối cùng trên mặt Giang Chi cũng có chút biểu cảm.
Anh cụp mắt, hàng mi dài rũ xuống: “... Tôi xin lỗi.”
Gian kế của Đường Chi đã thành công, cô nhếch miệng cười nhẹ với anh: “Không cần khách sáo đâu.”
Hì hì, hành vi fan không hợp lý, thần tượng trả giá √
Cô nói xong thì không thèm nhìn anh nữa, cúi đầu mở khóa điện thoại di động, mở Weibo.
Blogger trên trang chủ cũng cập nhật tin tức khi cô được người hâm mộ nhận ra.
Đường Chi ấn vào, vốn tưởng rằng bình luận đều sẽ vỗ tay khen ngợi, không nghĩ tới top comment vậy mà đều là fan lý trí.
[Tuy rằng tôi cũng không thích Đường Chi, nhưng vây quanh một người như vậy thực sự là không cần thiết.]
[Nhóm người này có độc, tôi nghi ngờ những người này là fan nhà đối thủ!!!]
[Đoán rằng lại sắp lên hot search. Bây giờ chỉ cần dẫn dắt fans bạo lực mạng gì đó thì chính là tài nguyên bí mật của tài khoản marketing, những người không theo đuổi thần tượng thì cũng không hiểu rõ tình huống, tùy tiện ấn vào, mắng một trận là thôi, nhưng mọi người đã bao giờ nghĩ đến sự việc này có ảnh hưởng lớn tới anh Chi tới mức nào không?]
[Nhấn mạnh ba lần – anh Chi không phải idol, không phải idol, không phải idol! Anh có quyền yêu và chọn bạn gái! Mong mọi người nếu không thích Đường Chi thì cũng không cần quấy rầy cô ấy!]
[+1, người hâm mộ đứng đắn chỉ quan tâm đến tác phẩm của anh Chi, hy vọng mọi người không nhúng tay vào cuộc sống riêng tư của anh ấy!]
[Nói thật, Đường Chi hôm nay cũng không có quấy rầy người khác, cứ thế như chặn cô ấy lại quả thật không tốt.]
Cô không nói lời nào, trong xe có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Khi Giang Chi nghiêng mặt, chỉ thấy cô kinh ngạc nhìn điện thoại di động, chắc là đang đọc những tin tức tiêu cực lộn xộn kia, mái tóc dài buông xõa hai bên thái dương, che đi biểu cảm trên mặt cô.
Anh hơi mím môi, một lúc sau mới lên tiếng nói:
“Đừng sợ.”
Điều đó sẽ không xảy ra lần nữa.
Anh giơ tay kéo rèm cửa xe ra.
Mây đen ngoài cửa sổ tan đi, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong xe.
…
Chuyện Đường Chi bị fan Giang Chi vây kín rất nhanh đã lên bảng hot search.
Hầu hết người qua đường đều kiên định đứng về phía cô, chỉ trích những fan không lý trí kia, bao gồm phần lớn các “Diều Giấy” cũng mang tâm lý chịu phạt nhận sai, không ngừng xin lỗi Đường Chi.
Lúc đầu, một số người hâm mộ cảm thấy quá xấu hổ.
[Tại sao chúng ta phải nén giận như vậy? Anh Chi không thể nói, vì anh tôi muốn nói!]
[Đúng vậy đúng vậy, anh Chi quá lễ phép, tôi hy vọng Đường Chi có thể nhanh chóng cút đi!]
Đa số những fan như vậy đều còn nhỏ tuổi, cảm xúc rất dễ bị dẫn dắt và kích động, có người mở miệng, tự nhiên một truyền mười, mười truyền trăm, lại lần nữa bắt đầu bất bình vì Giang Chi Diêu.
Nhóm fan lý trí rất mệt mỏi, cho đến khi nhìn thấy Giang tiên sinh đã lâu không phát Weibo, thế nhưng lại phá lệ đăng weibo!
Lần này không phải là studio ra mặt, mà là tài khoản weibo của riêng mình!!
@Giang Chi: Đường Chi là bạn gái của tôi, xin người hâm mộ đừng làm bất cứ điều gì không hợp lý với bạn gái của tôi.
Lúc này một nhóm fan không lý trí đang online lập tức chạy tới uy hiếp:
[Giang Chi anh là đàn ông, anh nhanh chóng xóa weibo này đi, anh có biết nói như vậy sau này sẽ mang đến cho anh biết bao nhiêu phiền toái không!]
[Thật tức giận! Lại thoát fan như thế này nữa!]
[Mỗi lần anh bị ép che chở cho cô ấy, em rất đau lòng, anh Chi của chúng ta có thể chấm dứt mối tình tồi tệ này hay không, em nguyện ý nhìn thấy anh và MM xinh đẹp yêu đương, nhưng không thể là Đường Chi đáng ghét! Nếu anh tiếp tục như thế này, em thực sự sẽ thoát fan.]
Fan lý trí: Tê, thực sự tê rồi.
Đám người này có hiểu cái gì gọi là đổ thêm dầu vào lửa hay không.
Tự mình đốt lửa, lại còn thêm củi vào đó.
Vốn tưởng rằng điều này cũng coi như xong, ai ngờ Giang Chi thế mà lại trả lời: Thoát đi.
Mẹ kiếp, cái này cũng quá cứng rắn rồi!
Các fan lý trí trong nháy mắt càng thêm yêu thích:
[Không thoát! Đánh chết chúng tôi cũng không thoát fan!]
[Anh trai tôi như vậy mới là người đàn ông đích thực! Cho dù không có tình cảm với Đường Chi, cũng sẽ ra tay bảo vệ cô ấy!]
[Tụi em biết rồi, sẽ không bao giờ gây ra bất cứ phiền toán nào cho Đường Chi nữa! ]
[Cầu xin các fan trẻ tuổi đừng lấy cái fanclub kia đi uy hiếp người khác, cười chết mất, Giang Chi dựa vào các cô để ăn cơm sao? Người ta kiếm được tiền dựa vào thực lực, cô có tư cách gì ở chỗ này khoa tay múa chân, thật sự cho rằng anh Chi là tiểu idol dựa vào fan cứu tế mới có thể sống?]
[Khai trừ mấy người kia khỏi fanclub, vé xem show của anh Chi khó cướp như vậy, loại người không có tố chất như này nên bị đuổi đi, để cho những fan lý trí có tư chất như chúng ta cướp được vé!]
[Tán thành, không thể không tán thành!]
Đường Chi đang đến công ty, vẫn không biết chiều hướng trên mạng đã thay đổi.
Tần Miểu nhìn thấy hot search gửi tin nhắn cho cô: [Sao tôi vừa đi thì đã xảy ra chuyện?]
[A a sớm biết vậy mình đã ở đó với cậu!]
[Cậu có bị thương không? Mấy fan trẻ trâu này đúng làm mất mặt “Diều Giấy” chúng ta! Lại bị đối thủ chế giễu lâu như vậy! Tức giận!]
[Nhưng mà anh Chi thật cứng rắn, mình yêu chết mất!]
Đường Chi còn chưa kịp trả lời, vừa định nhìn xem Giang Chi đã làm cái gì thì Tống Sơ Tuyết ở bên kia lao ra, vẻ mặt mơ màng đưa điện thoại di động cho cô xem, hai môi run rẩy: “Cô đã làm gì Giang Chi?! Đầu hàng rồi?!”
Phải biết rằng lần cuối cùng Giang Chi đăng blog cá nhân là vào năm ngoái.
Lúc này vì bảo vệ cô, thế nhưng lại tự mình ra tay.
Hơn nữa còn mắng fan, khiến những fan không lý trí thoát fan.
Đường Chi nhìn thoáng qua màn hình, sửng sốt một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm, nói: “Vậy mà còn trượng nghĩa nữa chứ.”
—— Không hổ là nam chính, cho dù trong lòng anh cảm thấy cô không tốt như thế nào, cũng sẽ ra mặt bảo vệ cô.
Lúc này Đường Chi mới cảm thấy được chút sức hấp dẫn của Giang Chi.
Cũng không phải bởi vì anh giúp cô, bất luận là ai, anh đều sẽ làm như vậy.
Chỉ là... khá tốt.
Chẳng qua căn bản chuyện này cũng hơi gieo gió gặt bão, hai bên đều có lỗi, xử lý như vậy đã là kết cục tốt nhất, so với dự đoán của cô còn tốt hơn rất nhiều.
Cô không muốn nói chuyện này nữa, hỏi Tống Sơ Tuyết gọi cô tới là vì chuyện gì.
Tống Sơ Tuyết cho cô mấy quyển kịch bản.
“Mấy ngày nay lưu lượng của em tăng lên, bên tôi nhận được mấy quyển kịch bản, tự em xem rồi chọn đi.”
Cô là nghệ sĩ đau đầu nhất mà Tống Sơ Tuyết từng dẫn dắt.
Khó khăn của bình hoa là ở đây.
Nói về thực lực thì cô không có.
Nói về độ thu hút của tính cách, cô cũng không có.
Chỉ có một khuôn mặt tuyệt đẹp và lưu lượng hắc hồng.
Tống Sơ Tuyết cân nhắc từ ngữ: “Tôi cảm thấy tính cách này của em không thích hợp tham gia showbiz, rất dễ bị mắng. Nhưng nghĩ lại diễn xuất của em...”
Cũng rối tinh rối mù.
Đường Chi tùy tiện lật xem, phần lớn đều là mấy thể loại thần tượng.
Nhân vật cho cô cũng đều là bạch nguyệt quang bị câm/ bạch nguyệt quang đã chết/ bạch nguyệt quang bị bệnh nằm trên giường... của nam chính.
“Sao đều là bạch nguyệt quang vậy ạ?!”
Đường Chi không nhịn được mà chửi bới.
Tống Sơ Tuyết thầm nghĩ, chỉ dựa vào kỹ năng diễn xuất của em sao? Người ta cho em loại nhân vật này cũng vì nhìn trúng nhan sắc và lưu lượng của em, chẳng lẽ là nhìn trúng diễn xuất của em sao?
Nhưng thật sự Đường Chi hỏi quá chân thành —— chân thành giống như một học sinh giỏi thận trọng, cẩn thận cảm thấy khó hiểu vì