Sau khi Giang Chi phải trả giá cho việc tình nguyện ngủ dưới của mình, càng không muốn chung chăn chung gối với cô theo phong cách Liễu Hạ Huệ này, Đường Chi cũng từng nói như thế nên cũng chẳng thấy chột dạ tý nào.
Ai ngờ Giang Chi lại đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô, hơi dùng sức khóa tay cô, kéo người thẳng tới bên cạnh mình, Đường Chi lảo đảo, ngồi bệt xuống cạnh anh, hơi thở mát lạnh lập tức tràn vào xoang mũi.
Thật sự quá nguy hiểm, suýt chút nữa ngồi lên người anh.
Đường Chi sợ hãi ngước mắt lên nhìn, nhìn từ khoảng cách gần, khuôn mặt của anh càng có tính áp đảo, đường nét rõ ràng, góc cạnh tinh xảo, đẹp trai một cách quá đáng.
Đôi mắt của anh thật sự rất đẹp, con ngươi đen láy, khi chăm chú nhìn phảng phất mang theo vẻ si tình, cực kỳ lừa người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai tay cô chống ở phía sau, lòng bàn tay túm chặt ga giường, bất giác ngã ra phía sau: “Anh làm gì thế?”
Ánh mắt Giang Chi nhàn nhạt, nhẹ giọng cảnh cáo: “Đừng tuỳ tiện quyến rũ một người đàn ông trưởng thành.”
Đường Chi ghét nhất là dáng vẻ này của anh…
Luôn cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát nên luôn phớt lờ mọi việc xung quanh,
Giọng điệu khi nói chuyện của anh rất hòa nhã, nhưng vẫn luôn để cho người khác cảm nhận được sự khinh thường của mình.
Cô tức giận trong lòng, không thể chịu thua, nhất định phải điên cuồng chạm vào điểm giới hạn của anh.
“Sao? Lẽ nào anh…”
Cô giơ tay lên sờ nhẹ hai cái vào bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô, như đang tán tỉnh.
Đúng là kích thích.
Cô cảm thấy bản thân hiện tại như mấy lão háo sắc ép anh làm chuyện xấu.
Quả nhiên ngay giây sau, Giang Chi đã hất tay cô ra, hai mày cau lại trông rất đáng sợ.
Tiểu nhân trong lòng Đường Chí Lập lập tức giương cao ngọn cờ chiến thắng, vừa vui vẻ vừa tự phụ.
Cô không thích cái vẻ mặt lúc nào cũng hờ hững đó của anh.
Ây ya, biểu cảm cau có bây giờ đẹp trai biết bao nhiêu, trông có sức sống hơn trước nhiều.
Theo cô nghĩ, thì nên tìm thêm người chọc giận anh mới được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không mỗi ngày đều trưng cái mặt âm trầm đó đi khắp nơi, tâm trạng mọi người xung quanh cũng chẳng mấy tốt được.
Đường Chi đang định đứng dậy, nghĩ cách kéo váy mình ra, đột nhiên nghe thấy tiếng Giang Chi cười.
Tiếng cười không trầm, nhưng lại có sức hút khó tả, trái tim cô cũng theo tiếng cười mà thắt chặt, một dự cảm chẳng lành sắp diễn ra.
Cô ngước mắt lên, chỉ thấy Giang Chi cười nhẹ nhàng với cô.
Đường Chi từng nhìn thấy nụ cười này.
Mỗi khi gặp mặt fan anh đều cười như thế, vừa nhã nhặn vừa đẹp trai, thậm chí giọng nói cũng có thêm vài phần quan tâm.
Nhưng sự khác biệt so với lúc đó là…
Nụ cười này của anh còn chưa chạm đến đáy mặt, bây giờ trong đôi mắt ấy như chứa một tảng băng kết tủa nghìn năm không tan.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, chiếc áo sơ mi trắng được cài cúc tỉ mỉ đến tận cổ áo, mặc dù rất kín đáo nhưng nói câu nào cũng khiến người khác phải mở to mắt: “Đúng thế.”
Anh lại muốn xem xem, cô còn có thể nói được, làm được bao nhiêu chuyện trái với lệ thường.
Đường Chi kinh ngạc kêu lên.
Ý gì?
Đúng gì mà đúng, thế gì mà thế?
Trong không khí tràn ngập mùi nguy hiểm, trực giác mách bảo cô rằng nếu còn tiếp tục khiêu khích, chắc chắn phía sau không thể có chuyện gì tốt đẹp.
Đường Chi cúi đầu, đang định chuồn đi tắm, đột nhiên cằm cô bị anh nâng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Chi cảm thấy không khí cũng nóng dần.
Hơi thở của người đàn ông gần ngay trước mắt, cô nhìn trời, nhìn đất, nhìn đồng hồ treo tường khách sạn treo trên tường sau lưng anh, cuối cùng là đôi mắt đen như mực của anh.
“Sao thế?”
Cô cố nén tâm trạng căng thẳng trong lòng, nhưng giọng nói vẫn còn run.
Giang Chi nhìn vào mắt cô.
Một diễn viên dù diễn tốt tới mấy, cũng có phản ứng trong tiềm thức.
Khoảnh khắc cô từ chối lúc nãy, lộ rõ vẻ sợ hãi, hoàn toàn khác với vẻ ngoan cố đòi ôm anh.
Giang Chi chọn cách ném vấn đề lại cho Đường Chi:
“Em nói xem?”
Đường Chi: “...”
Cô không dám nói.
Cũng không dám cử động.
Thậm chí cô còn thấy cằm bị đầu ngón tay của Giang Chi giữ nóng như bỏng.
“Ừm?”
Âm cuối cùng trầm thấp, như tiếng thì thầm thân thiết nhất giữa những đôi tình nhân.
Đường Chi ngơ ngác hoàn toàn.
Giống như một quả bom nguyên tử phát nổ “bùm” trong tâm trí, sự nóng bỏng dần dâng lên tận cổ.
Chút lý trí cuối cùng vẫn còn đang điên cuồng nói với cô: Không đúng, nguyên chủ không nên lùi lại như này, hiện giờ cô nên vòng tay qua cổ anh, hôn anh đắm đuối ...
Nhưng tay đã dùng sức ở đó rồi, giờ lại vòng lên ôm anh, trông hơi thừa thãi.
Đường Chi cảm thấy trong lòng giống như có hai người đang đánh nhau, cuối cùng cô ép mình bình tĩnh lại, giả bộ thẹn thùng…không, cô không cần giả vờ, khuôn mặt cô đã đỏ bừng rồi.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói nhỏ: “Em đi tắm đây.”
Nói xong, cô cụp mắt xuống, không dám nhìn vào mắt Giang Chi nữa, vội vàng chạy vào phòng tắm.
Sau khi Đường Chi dứt khoát đóng cửa, cô dựa vào cửa hít sâu, cảm thấy hơi hối hận.
Áp lực từ trên người Giang Chi quá nặng, lúc nãy cô như một con ngốc không sợ chết còn đòi nhổ râu cọp.
Cô nuốt nước bọt ừng ực, sau đó xoay người nhanh chóng khoá cửa, tin chắc cánh cửa này không thể dễ dàng mở ra mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong gương hiện lên gương mặt kinh hãi của cô, hai má ửng hồng.
Đường Chi nhìn gương bĩu môi, giơ tay ra vặn vòi nước, thuận tay dội một gáo nước lạnh lên mặt.
Rõ ràng, ý định ban đầu của cô, chỉ muốn nhờ anh kéo cái khoá đang bị kẹt.
Vậy sao anh lại nói mấy lời kỳ lạ đó với cô?
Có gì đó không ổn.
Sau khi bình tĩnh hơn, cô nghĩ lại: Có lẽ Giang Chi cho rằng cô quá lẳng lơ, muốn trừng trị cô.
Đường Chi buộc bản thân phải bình tĩnh, nghĩ nếu mình là nguyên chủ, nhận được câu trả lời như thế nên phản ứng như nào …
Cô thích Giang Chi như vậy, rất có thể sẽ vui như điên.
Còn Giang Chi thì sao?
Anh chắc chắn sẽ không.
Không đúng.
Giang Chi sẽ không nói những lời như thế, làm những chuyện như vậy.
Lời như thế thật sự không hợp với hình tượng lạnh như băng của anh!
Hôm nay anh uống nhầm thuốc à?
Đường Chi không nghĩ được gì, nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Ưu tiên hàng đầu là quyết định giải quyết cái khóa kéo rắc rối trên váy trước.
Nhưng nó kẹt cứng rồi, dù cô có đổ nhiều mồ hôi hơn nữa, thì chiếc khóa kéo cũng không thể di chuyển được.
Phòng tắm chật chội, vừa ngột ngạt vừa nóng nực, Đường Chi mệt mỏi, dứt khoát nghiến răng, cầm kéo cắt váy đi.
Hức hức chiếc váy trông rất đẹp nha.
Đau, quá đau lòng!
Sau khi Đường Chi tắm ra, sấy tóc xong thì thấy Giang Chi trải đệm xuống đất.
Cô liếc nhìn camera trong phòng, khi hai người bước vào phòng, Giang Chi đã dùng khăn chặn vài vị trí camera.
Cũng tức là, tối nay chiếc giường này, chỉ có mình cô!
Đường Chi vui mừng khôn xiết, chạy đến bên giường nằm xuống.
Chăn bông của khách sạn rất dày, cô quấn chặt lấy mình, không dám nói với Giang Chi thêm lời nào, ngáp một cái vừa to vừa làm màu, lười biếng nói: “Mệt quá, Giang Chi, em muốn đi ngủ.”
Giang Chi phớt lờ cô.
Dù sao cô cũng không cần đợi anh đáp lại, Đường Chi đã xoay người, quay lưng về phía anh.
Haha, đồ đàn ông chó má chỉ xứng thấy lưng cô thôi!
Sau khi Giang Chi kê xong góc nệm cuối cùng, anh bước vào phòng tắm, trong không gian chật hẹp vẫn còn lưu lại hơi nước khi Đường Chi tắm, mùi sữa tắm vẫn còn phảng phất đâu đó trong không khi.
Anh không cảm xúc cởi cúc áo sơ mi ra, ánh mắt dừng lại ở thùng rác nhỏ bên cạnh bồn rửa mặt.
Bên trong là chiếc váy hôm nay Đường Chi mặc, cô rất thích chiếc váy này, còn hỏi anh có đẹp không.
Bàn tay đang cởi cúc áo của Giang Chi bỗng nhiên khựng lại.
Do dự một lúc, anh cầm váy lên.
Chiếc váy bị cắt đến thê thảm, giờ nhìn như một chiếc giẻ rách đẹp đẽ nhưng vô dụng.
Lưỡi dao cắt suốt từ chân váy lên trên, còn cái khoá sau lưng lại dính chặt lấy nhau.
Anh đưa tay kéo khóa nhưng không được.
Bên trong bị kẹt không chỉ một hai sợi tóc, mà cả vải cũng bị kẹt vào trong.
Nếu mặc trên người thì sẽ rất khó để cởi.
Anh nhắm mắt lại, nghĩ đến việc cô bước ra từ phòng tắm để hỏi anh xem anh đang làm gì, có thể kéo khoá giúp cô không.
…Đúng là cô đang nhờ anh giúp đỡ.
-
Đêm nay Đường Chi ngủ rất ngon, chỉ là trước khi thức cô mơ một giấc mơ không mấy tốt lành.
Trong giấc mơ, cô là một nàng công chúa, phải trải qua đủ mọi cuộc phiêu lưu, bên cạnh còn có một chú chó hộ vệ, lúc nào cũng hết lòng hết dạ bảo vệ cô.
Chú chó hộ vệ này rất tốt, ngày thường không sủa tiếng nào, nhưng mỗi khi cô gặp nguy hiểm đều nhảy ra cứu cô.
Cô ôm chú chó hộ vệ nói “Mày tốt thật đấy, mày giỏi thật đấy.” nhưng sao càng nhìn càng thấy chú chó hộ vệ giống Giang Chi.
Mắt giống, mũi giống, miệng cũng giống, cô nghĩ thấy không đúng, không phải là một con chó sao? Sao lại giống mặt người? Đột nhiên, sắc mặt chú chó trở nên lạnh tanh, lúc này cô mới giật mình tỉnh dậy.
Đường Chi sợ hãi mở to mắt nhìn, trên mặt toàn là nước, ra là cái khăn lông.
Sau đó là giọng nói không có tình cảm của đạo diễn: “Nửa tiếng sau, mời các cặp đôi xuống tập trung ở sảnh Hồng Vận ở tầng dưới”, cô lập tức lấy khăn lau mặt, ngồi dậy định tức giận, thì thấy Giang Chi đứng ở bên cửa sổ, hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ thể như được bao phủ trong tầng ánh sáng mòng, có cảm giác xuất trần.
Nháy mắt DNA háo sắc của Đường Chi tự nhảy, cơn giận lại tự động quay trở về.
Nhưng sao cô có thể mê mẩn trước vẻ đẹp của Giang Chi.
Đường Chi ngồi thẳng lưng, tự thôi miên:
Đây là mơ, đây là mơ, đây là mơ.
Thấy cô lại ngủ tiếp, Giang Chi hạ giọng thúc giục: “Nhanh lên.”
Đường Chi cau mày, trong lòng bất mãn than thở.
Tối hôm qua còn nâng cằm người ta gọi người ta là em yêu, mới sáng đã quay lại tính cũ.
Cô nằm nướng thêm chút nữa, rồi mới miễn cưỡng dậy.
Khi cô từ phòng tắm đi ra, Giang Chi đã biến mất, có lẽ đã xuống dưới rồi.
Lúc cô quay lại giường lấy điện thoại chợt phát hiện, nửa bên giường cô không ngủ tối qua, hình như nhăn lại.
Thoạt nhìn, có vẻ như đêm qua hai người đã ngủ chung một giường.
Giang Chi cố tình làm vậy?
Chỉ là trong phòng có camera, nên nể mặt cô?
Nhưng nghĩ lại, lại thấy không thể nào.
Có lẽ là từ lúc thu dọn đệm.
Đường Chi lắc đầu, đi tới gỡ khăn tắm đang chắn camera, xoay người đi xuống lầu.
Nửa tiếng sau, tất cả các khách mời đã tập trung ở sảnh Hồng Vận.
Nơi này đã được tổ chương trình đổi thành studio trong nhà, lúc này phía trước có một cái màn hình lớn, đang treo tấm áp phích của “We Are In Love”, còn có vài cái bàn được đặt trước, bên trên có đồ trang trí, còn có vài hộp sữa chua, một thương hiệu tài trợ mới.
Đạo diễn cười rạng rỡ, thông báo tin vui cho mọi người.
“Số lượng phát sóng tập đầu tiên của chương trình của chúng ta rất tốt! Rating rất cao, công lao thuộc về tất cả mọi người!”
Tất nhiên, đặc biệt là Đường Chi và Giang Chi.
Ai có thể nghĩ rằng trước chương trình tạp kỹ này phát sóng, có bao nhiêu ngành công nghiệp ưa thích?
Tiểu hoa tuyến hai Nhan Vô Ưu đã là nghệ sĩ máu mặt nhất mà tổ chương trình có thể mời.
Đường Chi và Giang Chi hoàn toàn là niềm vui bất ngờ.
Vốn nghĩ Cp này không quá ngọt ngào, sẽ có nhiệt độ thấp nhất.
Nhưng xét về mức độ nổi tiếng