Sau khi Đường Chi và Giang Chi ngồi lên xe, đạo diễn giải thích kỹ lại các quy tắc và quy trình thực hiện nhiệm vụ hôm nay cho hai người.
Nhóm nào hoàn thành xong nhiệm vụ nhanh nhất có thể nhận được năm sao.
Hoàn thành xong thứ hai được ba sao.
Hoàn thành xong cuối cùng thì nhận được một sao.
Nếu nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừ một sao, và phạt đứng yên tại vị trí trong 30 phút rồi mới được đi đến nhiệm vụ tiếp theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất nhiên nếu cảm thấy nhiệm vụ quá khó, mỗi một nhóm sẽ có một cơ hội bỏ qua nhiệm vụ đó.
Đổi lại đội đó sẽ phải ngồi lại chờ hết 30 phút mới được thực hiện nhiệm vụ tiếp theo.
Nếu nghĩ theo hướng như vậy thì xuất phát từ một địa điểm khác sẽ có lợi cho nhóm xuất phát sau như họ, vì khoảng cách thời gian khi làm nhiệm vụ nên họ vẫn có cơ hội đuổi kịp rồi vượt qua nhóm đứng đầu. Về cơ bản có thể bảo đảm mỗi đội đều có thể lấy được năm sao trong nhiệm vụ đầu tiên.
Đường Chi nghiêm túc tính toán.
Tổng cộng có 4 nhiệm vụ, nói cách khác, cô và Giang Chi cần phải hoàn thành ít nhất 3 nhiệm vụ mới có thể là đội đứng đầu, giành được quyền chọn phòng trước.
Mà đối với hoàn cảnh của bọn họ bây giờ, không dễ để làm được những điều cô nghĩ trong đầu.
“Không sao hết, chúng ta có thể làm được!”
Đường Chi thì thầm với Giang Chi, xem như tự cổ vũ chính mình.
“Không phải chỉ là làm nhiệm vụ thôi sao? Em chính là người chuyên làm nhiệm vụ!” Cô nói xong, tràn đầy hưng phấn mà nhìn Giang Chi.
Từ khi lên xe, anh đã chăm chú xem bản đồ của tổ chương trình đưa cho.
Giọng cô nhẹ lại một chút, nhưng vẫn rất kiên định: “Giang Chi, anh không thể kéo chân em đâu nha! Chúng ta nhất định phải thắng.”
Cô dừng lại, vì để củng cố cho mục tiêu của mình mà còn ngay thẳng nhắc nhở anh: “Em là đang suy xét cho tương lai của chúng ta đấy.”
Phòng băng lạnh như vậy, ngủ trong phòng không có máy sưởi thì hai người bọn họ sẽ chết cóng mất, cô thật sự đang suy nghĩ cho anh.
[Đường Chi đang nghiêm túc à?]
[Cô có ổn không mà đi nói anh Chi kéo chân cô?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Năng lực chơi trò chơi của Đường Chi thực sự cũng không kém, trước đó tôi có thử thổi cái bong bóng kia rồi nhưng rất khó để thổi được!]
Giang Chi quay mặt lại nhìn cô.
Tối hôm qua khi tới cô vẫn còn đang mặc chiếc váy không, trông rất là tự mãn, hôm nay đã lập tức thay thành áo lông vũ.
Trên đầu còn đội chiếc mũ lông xù màu trắng, từ ven mũ rũ xuống hai quả cầu bông màu trắng, theo động tác của cô mà lắc qua lắc lại.
Giống như một con búp bê được chạm khắc bằng sứ.
Anh gật nhẹ đầu: “Được.”
Đường Chi nhoẻn miệng cười, ngọt ngào nhìn anh.
Cô dường như thích cười hơn trước rất nhiều.
Giang Chi im lặng thu hết phản ứng của cô vào trong mắt.
Một tiếng sau, xe đến điểm xuất phát.
Đạo diễn báo cho bọn họ rằng tổ tiếc mục sẽ không cung cấp bất kỳ phương tiện di chuyển nào.
Đường Chi mở to mắt: “Có nghĩa là chúng tôi phải tự mình nghĩ cách làm nhiệm vụ?”
“Đúng vậy.”
Đây đúng là một tin dữ.
“Chúng tôi phải đi hết cái lộ trình kia à?”
Đạo diễn nhắc nhở: “Ở mỗi địa điểm sẽ có các phương tiện mà nhiệm vụ cung cấp cho hai người, có thể làm nhiệm vụ để đổi lấy phương tiện di chuyển, nhưng chuyện đó phải dựa vào sức của hai người.”
Quá hay, thật sự rất biết chơi.
Sau khi Đường Chi xuống xe, cô giành giật từng giây để chạy đến địa điểm làm nhiệm vụ.
Bọn họ vốn đã xuất phát chậm hơn mấy nhóm khác, lại còn chọn điểm xuất phát xa nhất, vô cùng bất lợi cho nhiệm vụ.
Nhưng vừa bước xuống xe, cho dù có có mặc áo lông vũ thì vẫn bị gió lạnh thổi đến run cả người.
Hôm nay gió rất lớn, khuôn mặt nhỏ xinh của cô bị gió thổi đến đỏ ửng.
Gió lạnh rét còn cuốn theo bụi, lúc thổi qua gương mặt non mịn của cô còn hơi đau.
Đường Chi hít hít mũi, nhìn qua Giang Chi.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác gió dài màu đen, mặc cho gió lạnh thấu xương thì lúc anh bước ra vẫn giống như cảnh sắc mùa xuân, khuôn mặt xa cách, khí chất hòa cùng thời tiết.
Anh vừa xuống xe đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường, vốn dĩ chỉ nhìn thấy có máy quay, nhưng nhìn thấy người đẹp trai thì ai mà không dừng lại nhìn thử, đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt anh thì trong đám người lập tức phát ra những tiếng hét chói tai ---
“Giang Chi!!!”
Giang Chi liếc nhẹ về phía phát ra tiếng hét kia.
Cô gái tự biết bản thân mình làm gián đoạn buổi ghi hình, hoảng sợ che miệng lại, mặt đỏ lên, liên tục xua tay với tổ chương trình ý bảo mình không cố ý làm vậy.
Trong cơn hoảng loạn lại nhìn thấy người đàn ông trước nay luôn lạnh nhạt khẽ gật đầu với mình, trên môi nở một nụ cười.
Nụ cười ấm áp này giống như băng tuyết tan ra, mùa xuân tràn đến.
Người đàn ông lạnh như băng, rút đi vẻ lạnh giá bên ngoài, lễ nghĩa mà khiêm tốn.
Cô gái nhìn đến ngây người, nước mắt không khống chế nổi mà trào ra,
Trên bình luận cũng toàn là a a a a a.
[A a a a hâm mộ chị gái đó quá đi mất!]
[Chị gái này là fans thật đó, phản ứng vô cùng chân thật, nếu là tôi tôi cũng muốn khóc.]
[Anh Chi sủng fan quá! Ai cũng muốn anh ấy cười nhiều hơn, mỗi lần anh ấy nhìn fans thì đều sẽ cười!]
[A a có ai đó chụp lại màn hình rồi! Tôi muốn lưu lại tất cả nụ cười của anh Chi!]
Đường Chi đi bên cạnh Giang Chi, tất nhiên là cũng nhìn thấy nụ cười của anh.
Qua bước nhạc đệm này, hai người tiếp tục đi về phía trước, cô có chỗ không phục hỏi anh:
“Em cũng là fans của anh, tại sao anh không bao giờ cười với em lấy một cái.”
Mỗi ngày đều trưng cái khuôn mặt Diêm Vương với cô, áp lực rất lớn đó có được không.
Nghe thấy vậy, người đàn ông liếc mắt một cái, nhẹ nhàng phản bác:
“Bởi vì em.”
Đường Chi tưởng là anh sẽ không giải thích, không ngờ anh lại mở miệng, cô nhất thời nghẹn lời, không nói nổi cái gì, chỉ quay đầu lại “hừ” một tiếng.
Toàn bộ bình luận đều là tiếng cười.
[Ha ha ha ha ha đến từ người bạn trai ghét bỏ.jpg]
[Cười chết tôi rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy Chi Chi bị nghẹn tới mức không nói nổi, chính mình tự xác nhận đi!]
Đường Chi đi song song với Giang Chi một lát, cô hận bản thân mặc quần áo quá ít, trời thì lạnh, chỉ một đoạn đường ngắn, tay chân cô đã lạnh ngắt, cứng đờ cả người.
Vẫn còn mười phút mới tới, cô dừng bước lại, đi chậm hơn Giang Chi một bước, trốn ra sau lưng anh.
Bả vai của người đàn ông rất rộng, vừa đủ để chắn lại gió lạnh cho cô.
Đường Chi nhắm mắt đi phía sau anh, phía trước chắn gió tốt hơn nhiều so với lúc cô vừa đi.
Cô được tiện nghi còn khoe mẽ, nói tốt cho anh nghe: “Giang Chi, anh thật tốt.”
“Trên đời này chỉ có bạn trai là tốt, có bạn trai em giống như một bảo bối!”
[Ha ha ha! Bảo bối Chi Chi đúng là thông minh nhất trên đời!]
[Tôi sững sờ hồi lâu mới nhận ra đây là giai điệu của bài “Trên đời chỉ có mẹ là tốt”, công lực của Đường Chi đã đi đến dãy Himalayas luôn rồi]
[Ha ha ha Anh Chi kiểu: Tôi xem em như bạn gái, còn em lại xem tôi như kính chắn gió hình người sao?]
Bước chân của Giang Chi cứng lại, không hiểu Đường Chi đang nói cái, vừa dừng bước thì xoay đầu lại, Đường Chi thiếu chút nữa mất đà giẫm lên gót chân anh, sợ tới mức trừng lớn mắt: “Này, anh đi tiếp đi, tự nhiên dừng lại dễ đụng trúng nhau lắm đó.”
Khuôn mặt trắng nõn của cô bị gió lạnh thổi đến đỏ ửng, Giang Chi mím môi dưới, xoay người lại đi về phía trước.
[A a a, tôi cũng muốn tránh ở phía sau anh Chi! Muốn anh ấy chắn gió cho tôi!]
[Ngọt quá ngọt quá đi mất!]
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp có người bắt đầu dẫn dắt dư luận:
[CP “Kẹo gừng” tắm rửa rồi đi ngủ luôn đi, tay còn chưa nắm, có gì ngọt đâu?]
[Hai nhóm khác đi ra ngoài đều nắm tay, nhìn rất tự nhiên. Cho nên tại sao anh Chi lại không nắm tay Đường Chi?]
[Tất nhiên là bởi vì không thích! Kkk, xin khuyên fan Đường Chi đừng nhắc anh Chi vào nữa, bọn họ nhất định sẽ chia tay!]
Fan cp cùng đường bị các fan mắng là đen đủi, trên pha6n2 bình luận lại xảy ra một trận chửi mắng đẫm máu.
Hoàng Bình Chiêu chỉ nhìn điện thoại di động một lúc, không chú ý đến bình luận, vừa ngước mắt lên nhìn lần nữa đã thấy ba nhóm người trong phòng phát sóng đang tranh cãi loạn cả lên, vội bảo người tới lọc lại bình luận.
Huyệt Thái dương lại nhảy thình thịch lên.
Bây giờ Đường Chi làm cái gì cũng có thể gây nên một trận mưa tanh gió máu, nếu chia tay với anh Chi mà không có bọn họ ra tay giúp đỡ, sợ là sẽ phải hứng chịu rất nhiều áp lực từ bạo lực mạng.
Cũng may, anh ta nhìn thoáng qua số fans của Đường Chi trên weibo.
Từ 500 đã tăng lên 2 vạn.
Cũng có rất nhiều người hâm mộ Đường Chi.
-
Nhiệm vụ đầu tiên mà tổ tiết mục sắp xếp là trốn thoát khỏi mật thất tuyết.
Bọn họ yêu cầu giải mã mật thất, tìm ra manh mối gợi ý cho nhiệm vụ thứ hai.
Đây không phải là thế mạnh của Đường Chi, chưa kể tới cả đoạn đường đi lạnh băng, đầu óc của cô giống như bị đông thành đá, phản ứng chậm chạp, nghe yêu cầu xong thì sững sờ một lúc lâu, còn Giang Chi ở bên cạnh đã tính ra đáp án.
Khóa cửa đầu tiên phát ra tiếng “cạch”, khung cảnh mới xuất hiện trước mặt hai người.
Đường Chi kinh ngạc: Quá nhanh rồi!
[Ha ha ha biểu cảm của tôi bây giờ hoàn toàn giống như Chi Chi]
[Anh Chi là tuyển thủ chơi trò này à!]
[Nhanh quá rồi, tổ chương trình “Trốn thoát khỏi mật thất” mau tới mời anh ấy đi! Tôi muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh Chi ở trên TV!]
[A a a tuy biết là rất khó, nhưng mà… vẫn muốn mơ mộng một lần!]
Vẻ mặt Đường Chi ngốc luôn, bay theo Giang Chi cả hành trình.
Trong khi cô còn mới vui vẻ vì tìm ra manh mối cho nhiệm vụ thứ hai thì Giang Chi đã giải xong toàn bộ mật tất.
Anh xoay người lại hỏi cô: “Em tìm đủ manh mối chưa?”
Đường Chi lắc đầu: “Còn có hai manh mối chưa tìm ra được…”
Vừa nói xong thì cảm thấy không khí trong phòng ngưng lại, người đàn ông xoay người chuẩn bị tìm kiếm, ánh mắt đảo nhẹ qua mặt cô, lạnh băng nói:
“Kéo chân?”
Anh thế mà lại lấy lời cô nói quay lại nói với cô!!
A a!
Tức chết mất thôi!
Nhưng cô đuối lý, chỉ có thể bẹp môi không phản bác, nhưng chân lại nhanh hơn rất nhiều, đôi mắt cũng không ngừng tìm kiếm xung quanh, muốn tìm đủ manh mối cho Giang Chi nhìn xem một lần!
Phần bình luận đều cười tới điên rồi:
[Anh Chi cũng mang thù quá rồi!]
[Ha ha ha, tôi nói khả năng chơi trò này của Đường Chi không tốt lắm, thế mà lúc đó còn bảo anh Chi đừng kéo chân mình, bây giờ bị nói lại đến nghẹn cả người, cười chết!]
[Anh Chi: Lúc trước nhường em một chút, thế mà em còn khoe khoang?]
Đường Chi cảm giác bản thân bị Giang Chi hạ thấp.
Cô lại tìm kiếm thêm một lát, trong lòng nôn nóng, nhưng vẫn không tìm được gì.
Cho đến khi cách đó không xa truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Giang Chi:
“Đi thôi.”
Cô nghe theo tiếng ngẩng mặt lên, thấy trên tay anh đang cầm hai tấm thẻ manh mối còn sót lại.
Ánh mắt người đàn ông vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng Đường Chi luôn cảm thấy trong mắt anh có ý gì đó, nói tiếp lời: “Tìm được rồi.”
“…”
A a a!
[Ha ha ha ha ha anh Chi thật sự quá tuyệt vời! CP “Kẹo gừng” mau mau xông lên!]
[Chi Chi: Bây giờ cảm thấy không ổn lắm, cả người đều không ổn.jpg]
Hai người ra vào mật thất chỉ mất 25 phút, chính xác mà nói thì là 20 phút --- năm phút cuối cùng là để đi tìm manh mối cho nhiệm vụ thứ hai.
Nhân viên công tác chờ ở bên ngoài xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Thật sự quá nhanh!
Nhân viên bọn họ chơi thử mật thất này cho dù nhanh nhất cũng mất tới 50 phút.
“Chúc mừng hai người hoàn thành nhiệm vụ