Thời trẻ, Quý Lập Quốc bị hấp dẫn bởi diện mạo của Đồng Nhu đầu tiên, sau đó là sự ôn nhu của bà.
Đồng Nhu Đồng Nhu, chữ “Nhu” này thật sự rất hợp với bà.
Kết hôn đã nhiều năm nhưng Đồng Nhu vẫn giữ tính cách ôn hòa dịu dàng, Quý Lập Quốc cũng đối xử với bà rất tốt, khiến cho bà hiện giờ đã năm mươi tuổi nhưng vẫn còn giữ tâm tính của cô gái nhỏ hồi hai mươi.
Quý Lập Quốc không đọc báo nổi nữa, ông gấp lại rồi đặt trên bàn trà.
“Gần đây em lại xem phim gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồng Nhu buồn bực nói: “Tôi không xem phim.”
Quý Lập Quốc khó hiểu: “Vậy em nhất quyết phải làm một người mẹ không nói lý để làm gì?”
Đồng Nhu thở dài: “Tối qua tôi gọi điện cho Quý Trạm.”
Chỉ một câu thôi Quý Lập Quốc đã biết Đồng Nhu làm gì.
Ông kéo tay Đồng Nhu, nắm tay bà trong tay mình vỗ về: “Quý Trạm thích làm gì thì cứ để nó làm, chuyện công ty anh vẫn lo được, huống chi năm sau Quý Thanh sẽ đến công ty thực tập, em để Quý Trạm nhọc lòng làm gì.”
“Còn không phải tôi lo cho ông à.” Đồng Nhu lập tức đỏ mắt: “Rất nhiều hôm tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm ông đều không ở bên cạnh, tôi biết ông sợ quấy rầy tôi, sợ tôi lo nên lần nào ho khan cũng đi ra ngoài, tôi không ngốc, chẳng lẽ chồng mình bị bệnh lại không nhận ra?”
Quý Lập Quốc sợ nhất khi Đồng Nhu khóc.
“Haizz, em xem bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi mà nói khóc là khóc luôn được.” Quý Lập Quốc vội vàng lấy giấy lau mắt giúp Đồng Nhu.
Đồng Nhu trừng mắt: “Sao trước kia tôi lại gả cho ông cơ chứ!”
Quý Lập Quốc cười: “Vậy mà gả rồi.”
Tâm trạng Đồng Nhu đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi lau nước mắt xong cảm xúc đã tốt lên không ít: “Tôi không bắt Quý Trạm đóng công ty của nó, tôi chỉ muốn nó về lại một khoảng thời gian, chờ ông khỏe lên nó về lại công ty nó cũng được.”
“Không được.” Quý Lập Quốc không đồng ý: “Vốn dĩ Quý Trạm không quan tâm đến Quý thị, em bắt nó trở về như thế nó có vui vẻ không? Thêm nữa Quý Trạm phải để ý đến việc của hai công ty, quá mệt, nó có thể không oán trách sao.”
Đồng Nhu lẩm bẩm: “Cái này không được cái kia cũng không được, ông nói xem phải làm sao mới được..”
Quý Lập Quốc nhàn nhạt nói: “Giữ nguyên hiện trạng.”
Đồng Nhu tức đến xì khói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai đã chọc giận Đồng đại mỹ nhân của chúng ta thế ~”
Giọng nói mang theo ý chế nhạo của Quý Trạm vang lên, Đồng Nhu và Quý Lập Quốc đồng loạt nhìn theo.
Đồng Nhu trừng mắt nhìn Quý Lập Quốc, lên án với Quý Trạm: “Cha con! Ông ấy chọc giận mẹ!”
Nói rồi Đồng Nhu đứng dậy đi về phía Quý Trạm.
Nguyên Nhất Nhất đứng bên cạnh Quý Trạm chào hỏi Đồng Nhu: “Con chào dì Đồng ạ.”
Sau đó cô lại nhìn về phía Quý Lập Quốc: “Con chào chú Quý, dạo này cơ thể chú có tốt hơn không ạ?”
Quý Lập Quốc gật đầu: “Vốn không có chuyện gì đâu, dì Đồng của con làm quá lên ấy mà.”
Đồng Nhu lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Quý Lập Quốc, sau đó lôi kéo tay Nguyên Nhất Nhất: “Nhất Nhất lại đây, dì đã chuẩn bị đồ con thích rồi.”
Nguyên Nhất Nhất bị Đồng Nhu kéo đi, trên đường đi đến phòng bếp vẫn có tiếng nói chuyện mơ hồ truyền đến.
“Nhất Nhất, sao dạo này con lại gầy đi rồi? Như vậy không được đâu.”
“Dì đã dặn dì Tưởng làm mấy món đồ ngọt con thích ăn rồi, mới làm xong thôi, con phải ăn nhiều một chút đó.”
Nguyên Nhất Nhất cười gật đầu: “Con cảm ơn dì Đồng ~”
“Cảm ơn cái gì, con là bạn gái A Trạm, cũng chính là con dâu của dì rồi, mà con dâu cũng như con gái dì thôi.”
Quý Lập Quốc chỉ nghe vài câu như vậy, hai người họ đã đi đến phòng bếp, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Quý Trạm ngồi đối diện Quý Lập Quốc: “Cha, cơ thể cha thế nào rồi, có khỏe không?”
“Cha thật sự không sao.” Quý Lập Quốc bất đắc dĩ nói: “Gần đây nhiệt độ thất thường nên cha hơi ho, cha đã cố gắng giấu mẹ con rồi mà bà ấy vẫn phát hiện ra, còn gọi con về.”
Quý Trạm bật cười: “Mẹ chỉ lo lắng cho cha thôi.”
“Quý Trạm, tối qua mẹ gọi điện thoại cho con ngoại trừ nói việc công ty còn nói gì nữa không?”
“Thì... hỏi con định khi nào kết hôn.”
“Khó trách.” Quý Lập Quốc nheo mắt nhìn về phía phòng bếp, trong mắt tràn ngập ý cười.
Quý Trạm tò mò: “Sao vậy cha? Mẹ nói gì với cha ạ?”
Quý Lập Quốc gật đầu nhìn phòng bếp: “Trước khi các con đến, mẹ con còn hỏi cha là làm cách nào để trở thành người mẹ không nói lý đấy.”
“Hả?” Quý Trạm đột nhiên có chút không đoán được ý của Đồng Nhu: “Mẹ... có ý gì vậy?”
Quý Lập Quốc hiểu Đồng Nhu nhất: “Còn có thể là ý gì, không nói lý có nghĩa là chơi xấu giục các con kết hôn, muốn ôm cháu gái sớm một chút.”
Quý Trạm không nhịn được bật cười.
Quý Lập Quốc nói: “Quý Trạm, đừng nghe mẹ nhắc mãi mà vội quyết định, hôn nhân là chuyện cả đời, con đừng vì làm cha mẹ vui mà không công bằng với Nhất Nhất, biết không?”
“Con biết.” Quý Trạm gật đầu: “Hôm qua con đã nói với Nhất Nhất rồi, con hy vọng bọn con kết hôn với nhau là vì cả hai muốn kết hôn chứ không phải vì những yếu tố bên ngoài.”
Quý Lập Quốc tán đồng: “Như vậy là đúng rồi, cuộc đời này cha mẹ không cầu mong gì nhiều, chỉ hy vọng hai anh em bọn con có thể làm chuyện mình thích, có thể sống thật vui vẻ.”
“Con hiểu, cha.”
…
So với hồi còn trẻ thì hiện tại Quý Lập Quốc nghiêm túc hơn rất nhiều nhưng ông đối xử với hai đứa con mình rất tốt, vô cùng tôn trọng suy nghĩ nguyện vọng cá nhân của bọn họ.
Lúc trước khi Quý Trạm nói muốn làm văn trên internet mà không muốn kế thừa công ty, Đồng Nhu không tán thành nhưng Quý Lập Quốc không nói hai lời đã để cho Quý Trạm làm, không cần băn khoăn chuyện khác.
Em trai Quý Thanh lúc ấy mới chín tuổi nhưng đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.
Quý Thanh còn nói với Quý Trạm, anh trai nhất định phải làm điều mình thích, công ty cậu ấy sẽ lo.
Cả nhà có bốn người, ngoại trừ Quý Trạm chọc tức Đồng Nhu thì hai người còn lại đều tán thành quyết định của anh.
Đồng Nhu tức điên lên, bà nói thẳng cả ba người đều cùng họ với nhau, còn bà là người khác họ nên không chen chân vào được.
Chỉ một câu này đã khiến ba cha con nhà họ Quý dỗ dành Đồng Nhu khoảng nửa tháng mới tốt lên.
Kể từ đó Đồng Nhu không bao giờ can thiệp vào chuyện của Quý Trạm, Quý Trạm cũng không can thiệp vào ý kiến của bà nữa.
Mà bà cũng suy nghĩ cẩn thận, con cháu có hạnh phúc của con cháu, bà cứ sống thoải mái là được.
Chờ sau này khi lớn tuổi hơn một chút, Đồng Nhu bắt đầu cảm thấy may mắn—ít nhiều gì năm đó cũng nghĩ thông, không quan tâm nhiều như vậy.
…
Đồng Nhu kéo Nguyên Nhất Nhất vào phòng bếp, dì Tưởng đang gọt trái cây.
“Nguyên tiểu thư đến rồi.”
Nguyên Nhất Nhất cười