Biên tập?
Biên tập cái gì?
Màn hình chỉ sáng lên hai giây rồi tối đi.
Quý Trạm vừa vào thì thấy ánh mắt Nguyên Nhất Nhất nhìn vào điện thoại, còn cau mày, trong lòng “thình thịch” một cái.
Anh gọi cô: “Nguyên Nguyên.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn sang, cong môi khẽ cười: “A Trạm, anh đi đâu vậy?”
Quý Trạm đi tới trước mặt Nguyên Nhất Nhất, giơ tay ra.
Nguyên Nhất Nhất nâng tay lên đặt vào lòng bàn tay anh, sau đó đứng lên, hai người chuẩn bị đi ra ngoài.
Quý Trạm nhân tiện cầm điện thoại bên cạnh lên bỏ vào trong túi quần, cánh tay ôm lấy bả vai của Nguyên Nhất Nhất: “Vừa rồi cha gọi anh tới thư phòng.”
Hai người mới vừa ra khỏi phòng vài bước, Nguyên Nhất Nhất bị Quý Trạm cắt ngang, đã quên mất việc muốn hỏi anh về tài khoản QQ liên kết trên điện thoại anh vừa nãy.
“Nguyên Nguyên, vừa rồi anh đã nói với cha, khoảng thời gian này thân thể của ông không được khỏe, anh sẽ giúp ông xử lý một số việc của công ty, anh sợ mình bận rộn quá sẽ không thể quan tâm tới em.”
Nguyên Nhất Nhất ngẩn ra, sau đó nghiêng đầu dựa vào lòng Quý Trạm, cô khẽ lắc đầu: “Được rồi, em hiểu. Mặc dù em cũng không nỡ để anh bận rộn như vậy, nhưng sức khỏe chú Quý không tốt, anh thân là con trai chú ấy, giúp đỡ là chuyện nên làm mà.”
Quý Trạm khẽ mỉm cười, xoa đầu cô: “Nguyên Nguyên tốt quá.”
Nguyên Nhất Nhất ngẩng đầu, giả vờ tức giận: “Hóa ra trong lòng anh, em là loại vô lý như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải.” Quý Trạm trả lời không chút do dự: “Chính vì em là người hiểu lý lẽ, em rất hiểu chuyện, anh mới cảm thấy mình như vậy là không công bằng với em.”
Nguyên Nhất Nhất nhỏ giọng thì thầm: “Cái này cũng không thể gọi là không công được, chúng ta là người một nhà mà.”
Quý Trạm chưa nghe rõ: “Gì cơ?”
“Không có gì.” Nguyên Nhất Nhất cười hì hì: “Mau xuống dưới đi, ây da, em đúng là quá đáng mà, vậy mà lại ngủ quên trên tầng, thất lễ thật đấy!”
“Không sao, ở nhà không cần gò bó như vậy.”
Nguyên Nhất Nhất mím môi cười: “Vâng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Quý Thanh trở lại trước bữa trưa vài phút.
Cậu ấy cũng chưa gặp Quý Trạm hai tháng rồi, rất nhớ mong, vừa gặp hai anh em đã ôm nhau thật chặt.
Quý Trạm vỗ vai Quý Thanh: “Hình như lại cao thêm một chút rồi.”
Quý Thanh cười như ánh dương rực rỡ, giơ tay lên gãi tóc của mình, hơi xấu hổ mà so ngón trỏ với ngón cái: “Đúng vậy, hai tháng cuối năm này em cao thêm hai centimet.”
“Ha ha ha ha ha!” Nguyên Nhất Nhất bật cười: “A Trạm lợi hại ghê!”
Đồng Nhu cũng trêu ghẹo Quý Trạm: “Đúng vậy, không ngờ mắt Quý Trạm lại tinh như vậy, hai centimet cũng có thể nhìn ra.”
Quý Trạm và Quý Thanh liếc nhìn nhau, cười bất lực.
Quý Thanh chào Nguyên Nhất Nhất: “Chị Nhất Nhất, hôm nay chị với anh định về lúc nào vậy?”
“Chị không biết, chị nghe theo A Trạm.”
Quý Thanh hỏi: “Anh, hôm nay anh có thể về muộn một chút không?”
“Sao vậy?”
Mặt Quý Thanh đột nhiên đỏ lên: “Em... Em có chút chuyện muốn hỏi ý kiến chị Nhất Nhất.”
“Ồ?” Nguyên Nhất Nhất quan sát Quý Thanh đang không được tự nhiên một lát, suy đoán: “Đây là... Có chuyện gì sao?”
Mắt Đồng Nhu sáng ngời: “Con trai à?”
Quý Thanh “Ây da” một tiếng: “Mọi người đừng hỏi nữa, nếu có tin tốt, con sẽ nói với mọi người.”
“Được được được.” Đồng Nhu vui vẻ, sau đó gắp đồ ăn cho con trai: “Con trai, nếu con có gì không hiểu, cũng có thể tới hỏi mẹ. Năm đó anh con theo đuổi Nhất Nhất, cũng là mẹ đưa ra chủ ý đấy.”
Quý Trạm oán thầm trong lòng, nếu không phải mẹ anh đưa ra những chiêu đó, thì anh đã có thể hẹn hò với Nguyên Nhất Nhất từ lâu rồi.
Đồng Nhu tưởng Quý Thanh không biết, còn hào hứng liệt kê “chiến tích” của mình năm đó.
Quý Thanh nghe xong, trực tiếp cắt ngang lời của Đồng Nhu: “Mẹ, con nhớ anh từng nói, nếu không có mấy chủ ý mẹ đưa ra, anh đã hẹn hò với chị Nhất Nhất từ lâu rồi mà?”
Đồng Nhu hơi híp mắt lại, nghiến răng nghiến lợi: “Quý! Trạm!”
Quý Trạm giả vờ không nghe thấy, cúi đầu gắp cá vào bát Nguyên Nhất Nhất: “Nguyên Nguyên, ăn nhiều chút, tốt cho cơ thể.”
Đồng Nhu tức giận tới mức bật cười.
Quý Lập Quốc giảng hòa: “Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa, Quý Thanh, con nói chuyện cũng chú ý một chút.”
Quý Lập Quốc nháy mắt ra dấu cho Quý Thanh.
Quý Thanh vội vàng nói: “A, vậy chắc là con nhớ nhầm rồi, nhớ nhầm rồi, ha ha.”
Đồng Nhu:... Thà không giải thích còn hơn!
Bữa trưa rất vui vẻ hòa thuận.
Quý Trạm vốn định ăn cơm trưa xong rồi rời đi, nhưng bởi vì Quý Thanh đã mở lời, nên Quý Trạm quyết định ăn tối xong rồi mới đi.
Cả buổi chiều này, Quý Thanh cầm theo cuốn sổ và bút, ngồi đối diện Nguyên Nhất Nhất hỏi chuyện, sau đó nghiêm túc ghi chép lại.
Quý Trạm không khỏi cảm thán: “Tình yêu khiến con người tiến bộ hơn.”
“Quý Trạm, con đúng thật là...” Đồng Nhu cười rồi lắc đầu: “Bây giờ con càng ngày càng khiến mẹ nhìn bằng con mắt khác đấy.”
Quý Trạm: ???
Kết quả, cả buổi chiều, Quý Thanh đã viết được gần một nửa cuốn sổ, bút nước đầy mực cũng sắp bị cậu dùng hết.
Nguyên Nhất Nhất nhìn cuốn sổ của cậu, rất kinh ngạc: “Chị nói nhiều vậy sao?”
“Đúng vậy.” Có lẽ do có kinh nghiệm yêu đương để tham khảo, Quý Thanh có vẻ hơi hưng phấn: “Chị Nhất Nhất, chiều nay chị vất vả rồi, em được lợi không ít.”
“Ha ha ha ha ha!” Nguyên Nhất Nhất cười chúc phúc Quý Thanh: “Hy vọng em sớm có thể ở bên người trong lòng.”
“Vâng.” Quý Thanh gật đầu, nắm chặt tay cổ vũ: “Em sẽ cố gắng!”
Nguyên Nhất Nhất bật cười.
Quý Trạm đi tới, đứng sau lưng Nguyên Nhất Nhất, đặt hai tay lên hai bên vai của cô, gọi tên Quý Thanh: “Theo đuổi bạn gái thì tự cố gắng theo đuổi, sau này em không được tìm bạn gái anh tư vấn chuyện này nữa.”
“A Trạm, không sao đâu.”
Ánh mắt Quý Trạm hơi tối lại: “Nhớ chưa?”
Quý Thanh “vâng” một tiếng: “Em biết rồi, anh.”
Nguyên Nhất Nhất ngửa đầu nhìn anh: “Nghiêm túc như vậy làm gì chứ?”
Quý Trạm cúi đầu, đối diện với ánh mắt của cô, hơi bất mãn nói: “Anh không nỡ để em mệt như vậy, nó dựa vào cái gì chiếm cả buổi chiều của em, còn nói nhiều thế chứ?”
Nguyên Nhất Nhất nhịn cười.
Quý Thanh cạn lời, ngửa đầu nhìn đèn treo.
Anh cậu đúng là thùng giấm lớn mà, đến cả giấm của em trai ruột cũng uống, ai cũng không tha!
…
Sắc trời dần tối, hai người Quý Trạm mới rời khỏi nhà họ Quý.
Quý Trạm lái xe, lúc Nguyên Nhất Nhất nhắn tin với Chung Tịnh, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài.
“Hử?” Ánh mắt Nguyên Nhất Nhất nhìn ra bên ngoài: “Chúng ta không về nhà sao?”
“Giờ chưa về.” Quý Trạm đánh vô lăng quẹo sang trái: “Vừa nãy Liêu Kinh gửi tin nhắn tới, Khương Hạc quay về rồi, bảo chúng ta cũng qua đó.”
“Khương Hạc?” Nguyên Nhất Nhất nhìn về phía Quý Trạm: “Là bạn thân ra nước ngoài năm năm chưa về một lần của anh sao?”
Quý Trạm “ừ” một tiếng: “Cho nên anh muốn đưa em đi gặp cậu ta.”
“Được.” Nguyên Nhất Nhất cười: “Em rất mong đợi.”
Quý Trạm liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Tự nhiên anh cảm thấy