Người đàn ông bị buộc phải dừng động tác, đáy mắt toàn là hận ý nhìn chằm chằm Di Thiên. Cô không có thời gian đâu mà đi quan tâm thái độ bất mãn của hắn hiện giờ, tay đang giữ chặt con búp bê cũng đang run nhẹ, từ lúc hắn mang đồ ăn đến giờ cô cũng chưa đụng vào, lại nói con búp bê này nặng thật, lôi nó đứng thẳng dậy cũng là cả một vấn đề.
Di Thiên đối mặt cùng người đàn ông, không hề bị ánh mắt của ông ta uy hiếp, cô gằng từng chữ lại gia tăng âm lượng, ý tứ đe dọa không thể nào rõ ràng hơn :
-Ông không nghe thấy gì sao? Mau cút ra!!!
Người đàn ông bị Di Thiên bất ngờ quát lên một tiếng, lại nhìn đến cái nĩa đang đâm vào da vùng cổ của con búp bê, hắn nghiến răng ken két, không cam lòng lùi lại vài bước.
-Làm sao để mở cửa ?
Di Thiên trừng mắt nhìn hắn, bây giờ lợi thế nằm trong tay cô, còn sợ quái gì chứ? Người đàn ông không cam lòng trả lời nhưng cũng đành bất lực, miệng hắn tức giận phun ra một câu:
-Ở dưới ghế tựa.
Di Thiên ôm chặt con búp bê lên một chút, liếc mắt về phía Y Nhã. Y Nhã nãy giờ vẫn theo dõi tình hình bắt gặp ánh mắt Di Thiên lập tức hiểu ý, tiến lại gần cái ghế tựa, kéo nó sang một bên, phía dưới quả thật có một viên gạch cũ kĩ nhưng màu khác lạ. Y Nhã không tốn nửa giây dư thừa liền dùng sức đạp xuống. Cánh cửa phía sau lưng người đàn ông từ từ mở ra, Di Thiên trừng mắt nhìn hắn, uy áp đáng sợ đó làm hắn bất giác nép mình qua một bên.
Hử, hình như nó nhẹ hơn thì phải?
Di Thiên mặc kệ cảm giác khác lạ, trực tiếp lôi con búp bê đi, Y Nhã sợ sệt nhích từng bước theo phía sau, khi đi ngang qua người đàn ông cô ta càng hoảng sợ, đứng sát lại gần Di Thiên một chút. Sau khi đi ra khỏi căn phòng bí mật đó, Di Thiên quay người lại, dưới ánh mắt căm phẫn của người đàn ông mà cánh cửa dần đóng lại, ngăn cách giữa hai người.
Vừa thoát li ra xong, Di Thiên thu cái nĩa sắt lại, bế bổng con búp bê lên, chạy về phía trước. Y Nhã nhanh chân chạy theo, trộm nhìn Di Thiên xem xét một chút, nuốt một ngụm nước bọt lấy hết dũng khí, vừa chạy vừa nói có phần khó nghe :
-Chị, em biết, em biết...có một lối ra.
Di Thiên quay sang nhìn Y Nhã, ánh mắt thăm dò, quả thật cô chỉ chạy để cách xa người đàn ông kia ra một chút, chứ chạy đi đâu vẫn chư định hình được. Y Nhã có lẽ sẽ không nói dối để hãm hại cô lúc này, cô mà xảy ra chuyện thì cô ta cũng đừng mong sống sót. Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Y Nhã gia tăng cước bộ chạy phía trước cho cô đi theo. Hai người, một vừa đói vừa mang theo vật nặng, một còn lại bị đánh đập toàn thân đau nhức, cả hai chạy cũng không nhanh là mấy. Mới vừa chạy được một đoạn đã nghe tiếng gầm đầy giận dữ của người đàn ông phía sau.
Cả hai cố gắng cắn răng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng chạy thật lâu, vượt qua được nền gạch mà tới với đất gồ ghề giống hệt một hang động,nhiều thạch nhũ nhọn như cạm bẫy dưới đất vươn lên làm con đường di chuyển ngày càng khó khăn, thật vất vả mới đến nơi Y Nhã nói. Di Thiên ôm con búp bế đứng sững người nhìn mặt nước lay động, không thể tin được nơi này vậy mà có nước. Nơi hai người đang đứng cao hơn mặt nước kia một khoảng, lại có một tấm