Di Thiên vội vàng hít một hơi dài, sau đó hụp xuống mặt nước, trời sáng nước biển lại trong nên cô có thể thấy được, có một thứ gì đó trông như rong biển, cong cong uốn lượn quấn lấy chân Y Nhã mà kéo cô ta xuống. Y Nhã đang vùng vẫy, bọt nước càng lúc càng nhiều, Di Thiên đẩy nhanh tốc độ bơi về phía cô ta, hướng xuống chân, dùng tay gở đám rong biển đó ra. Thật kì lạ, tay cô vừa chạm đến, còn chưa kịp làm gì thì đám rong biển đã tự động tách ra, nhẹ nhàng chìm sâu xuống đáy, cô không kịp nghĩ nhiều, kéo Y Nhã lên khỏi mặt nước.
Sao cảm giác chạm vào giống như...
Tóc!!!
Di Thiên dùng tay khẽ vỗ lưng Y Nhã cho cô ta thuận khí, Y Nhã phun hết thứ trong miệng ra lên người cô, Di Thiên trợn mắt nhìn những thứ mới xuất hiện kia, há hốc mồm vì kinh ngạc, thật sự không biết trong lòng đang có tư vị gì. Thứ nước Y Nhã mới phun ra, vậy mà lại có màu đỏ, lại ẩn ẩn có mùi tanh.
Đm, đừng có nói với bà đây mà máu thật nhé ~!!!
Tấm ván gỗ đã bị vỡ thành nhiều mảnh, nhưng vẫn còn có thể dùng được, dùng sức kéo Y Nhã đến mảnh gỗ gần nhất, đem cô ta ném lên, để cô ta có thể bám vào mảnh gỗ mà nổi lên mặt nước. Di Thiên một tay bám lên mảnh gỗ khác, một tay bóp miệng Y Nhã, xem xem cô em gái này có bị thụ thương hay không mà sao chảy máu nhiều thế kia. Kiểm tra một vòng vẫn không thấy nơi nào thụ thương cả, Di Thiên nghi hoặc nhìn lại một lần nữa, không có bị thương thì chảy máu bằng niềm tin à?
Hay là hôm nay em ấy bị kẹt đèn đỏ?
Di Thiên nhìn xuyên xuống mặt nước phía dưới, rõ ràng nước vẫn trong xanh như cũ, không có bất cứ gì khác thường. Không lẽ lúc nãy cô nhìn nhầm? Di Thiên nhìn lại về phía lúc nãy, ngoài ý muốn thấy được phần mặt của con búp bê nổi lên mặt nước (kiểu nằm ngửa ấy), cứu tinh của cuộc đời cô đây rồi, bây giờ lênh đênh giữa biển mà cô cũng chả biết đây là đâu, bờ lại cách xa như vậy, còn tên đàn ông kia giờ đang ở đâu, cô một chút cũng không biết, cứ ôm khư khư con búp bê là an toàn nhất (chắc không?).
Di Thiên bơi lại gần con búp bê, chạm vào mặt đang nổi lên trên mặt nước kia, ôm nó lên, lúc nó rời khỏi mặt nước, cô nhìn thực trạng của nó mà giật mình, đầu nghẹo hẳn sang một bên, tựa lên tên tay Di Thiên, mắt thì chẳng thấy đâu, bây giờ trên khuôn mặt chỉ còn hai cái lỗ đen lớn, miệng thì rộng toát ra, da dẻ nhăn nheo như người già,nửa thân dưới cũng mất, chỉ còn từ ngang rốn trở lên...Nói tóm lại là : Cảnh phim cấm trẻ dưới 18, okay?!!!
Di Thiên ngạc nhiên còn chưa hết, đã thấy máu từ trong mắt cùng miệng con búp bê ồ ạt chảy ra, nửa thân dưới cũng y hệt, rất nhanh đã loang lổ cả một vùng nước đỏ thẫm, con búp bê bốc lên mùi hôi thối cùng máu màu đỏ sậm chảy đầy trên người Di Thiên.
Nó đang bị phân hủy!!!
Di Thiên đang định buông tay ra, đột nhiên từ trong vũng máu xuất hiện một cánh tay to dài một phát dễ dàng nhấn đầu cô xuống nước. Cô không kịp lấy hơi, hoảng loạn vùng vẫy, chân tay đạp loạn xạ, người đàn ông dưới nước ánh mắt ác độc, tay càng dùng sức nhấn đầu cô sâu xuống, hắn ta tuyệt nhiên muốn giết chết cô. Di Thiên nhắm ngay hạ thân hắn vận lực đạp một cái, khoảng cách quá gần làm người đàn ông lãnh trọn một cú, bàn tay đang đặt trên đầu cô bị lệch hướng, Di Thiên bắt lấy cơ hội ngoi lên mặt nước hít thở không khí.
Còn chưa thở dốc đủ, người đàn ông nắm lấy mắt cá chân Di Thiên một lần nữa lôi xuống, hắn có cảm giác khác lạ, sóng biển hình như bất thường, âm thanh truyền từ nước đến càng ngày càng gần, giống như có thứ gì đó kích cỡ to đang tiến đến đây vậy, vì thế trong trường hợp có cá mập hay thứ sinh vật to xác nào khác tới, hắn nhất định phải lôi cô ta chết cùng. Di Thiên nhìn từ trên xuống người đàn ông đang nắm lấy chân mình, phía dưới chân ông ta đang dần bị máu