Mấy ngày nay cuộc sống của Di Thiên được xem là phi thường mĩ mãn, sáng - ăn rồi ngủ, trưa- ngủ dậy rồi ăn, chiều- lướt web hay đọc sách gì đó rồi ăn, tối - ăn nhẹ rồi đi ngủ...
Chuyện xảy ra sau khi cô bất tỉnh Di Thiên một chút cũng không biết, chỉ nghe nói sau đó trường phải chịu trách nhiệm, không chịu nổi áp lực liền đóng cửa.
Thoáng cái đã qua 4 tháng ...
Trước sự chăm sóc đặc biệt của mỗ lão đại nào đó mà cô bây giờ thật muốn lôi 18 đời tổ tông nhà hắn ra mà gửi lời hỏi thăm sức khỏe "TMD! Bà đây còn chưa mất khả năng lao động thế mà cái cách " nuôi heo" này là thế quái nào hả???".
Di Thiên chán nản nhìn qua những nơi bó bột của mình, khẽ thở dài, chắc hẳn phải tốn rất nhiều thời gian để lành lại rồi đây.
Tạm biệt thế giới đầy hỗn loạn a~, bà đây về ở ẩn lấy ngâm thơ thưởng nhạc làm thú vui tao nhã...
Cánh cửa bị đẩy ra, Di Thiên nhìn thấy khuôn mặt so với đít nồi còn đen hơn của người mà lúc nãy cô còn ân cần hỏi thăm cả dòng họ, Sở Ngạo giống như có đám mây đen trên đỉnh đầu được Hắc Ưng đẩy vào, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra liền thấy sau lưng hắn là Vân Trà, Tử Duệ và một người nữa mà cô không bao giờ nghĩ đến - Từ Thịnh!!
Ặc, tình huống gì giống cả gia đình đi thăm tù thế này...
Con mẹ nó Từ Thịnh, có ai bảo anh đến không? Cái mặt táo bón kia là thế nào ?? Cần Lời Giải Thích!!!
Tử Duệ ánh mắt kích động nhào tới định lao vào ôm cô, còn chưa kịp động thì chân của Hắc Ưng " vô tình một cách không thể vô tình hơn" đưa ra, thành công làm y có một cái ôm với đất mẹ thân yêu, mông tròn tròn vểnh vểnh lên nga~~.
Di Thiên trực tiếp bỏ qua cảnh tượng đầy kinh hãi này, trong lòng mặc niệm " tôi không quen nó, tôi không quen nó...".
Vân Trà thực bình tĩnh y hệt như đây là chuyện xảy ra như cơm bữa, Từ Thịnh không thể nghi ngờ một bộ dáng ghét bỏ, Sở Ngạo không kiên dè hừ khinh thường...
Từ Thịnh, Vân Trà...cái thái độ sống chết mặc bây đó là gì vậy?
Sở Ngạo đại nhân! Đây là thái độ của một phạm nhân nên có sau khi gây án sao??
Vân Trà tiến đến bên giường bệnh của Di Thiên, nhẹ nhàng ngồi xuống, giọng điệu khó có thể che giấu lo lắng:
-Em hiện tại cảm giác tốt hơn chưa?
-Em không sao rồi! Đừng lo!
Di Thiên dùng cái tay lành lặn của cô khẽ vỗ vai Vân Trà ý định trấn an. Xem ra đời này cô sống không tính là thất bại đi, ít ra còn có người quan tâm.
Vân Trà thở dài :
-Nghe tin em mất tích chị lo lắm! Sau đó em được Sở Ngạo cứu nhưng một chút thông tin cũng không có. Từ Thịnh năm lần bảy lượt điều tra mới biết em ở đây. Tụi chị đến đây mấy liền đều bị Sở Ngạo trực tiếp hạ lệnh đuổi khách. Bây giờ mặt dày mới xông được vào đây đấy.
Di Thiên thoáng ngạc nhiên, hèn gì vẻ mặt hắn kém như kiểu ai cướp của vậy, nhưng tại sao lại cấm họ vào thăm cô?
Sở Ngạo một bên nghe Vân Trà nói, giọng có chút khó chịu:
-Nhà tôi nói vào là vào sao?
Di Thiên không them để ý vẻ mặt của hắn, quay sang phấn khích hỏi Vân Trà :
-Thu người vào tay rồi??
Vân Trà ánh mắt lóe lên, tự tin vỗ ngực nói:
-Đương nhiên! Em nghĩ chị là ai. Vừa xuất thủ 3 tháng liền ngoan ngoãn theo chị về nhà. Ahaha!!
Di Thiên ánh mắt xảo quyệt quét qua Từ Thịnh, lời nói của Vân Trà tuy mập mờ nhưng ai cũng hiểu, chuyện nhà thiết kế nổi tiếng Allen theo đuổi Từ lão đại oanh liệt như thế nào từ đầu hẻm đến cuối đường không ai là không biết. Từ Thịnh khuôn mặt bình tĩnh do mặt than bẩm sinh nhưng Di Thiên có thể thấy một rạng hồng trên mặt, lỗ tai cũng hồng hồng.
A~ Bình minh của bà đây đã trở lại rồi !! Vân Trà với Từ Thịnh- chặt đứt hẳn hai trợ thủ đắc lực của Chấn Phong.
Tử Duệ lấy lại phong độ từ dưới đất bò lên, ngồi bên cạnh Di Thiên, một bộ dáng ủy khuất hệt như cô dâu nhỏ bị chồng lãng quên:
-Di Thiên, tôi cũng lo lắng cho cô.
Thật ra Y Nhã là đệ tử của anh