Di Thiên hiện tại đang đứng sững người trong sân tập bắn của "Địa Ưng bang", gió thổi từ chân núi lên, ùa vào trong tóc, trong áo mang một cảm giác mát mẻ, tự do. Cô không biết dùng từ nào để hình dung nữa, sân tập bắn này còn rộng hơn gần 1.5 lần trường quân sự lúc trước của cô. Thật sự là "Địa Ưng bang" bọn họ rốt cuộc mạnh đến cỡ nào đây?
Cô đã lành lặn từ tuần trước mà tên mỗ lão đại nào đó quyết tâm không để cô trở về nhà, bắt ép ở lại hoàn thành bài kiểm tra cơ thể cuối cùng này, vượt qua bào kiểm tra của 2 vị thầy giáo Hồng Ưng với Hoàng Ưng mới được nhận bằng "tốt nghiệp" a.
Ở chung với mấy người này một thời gian Di Thiên cũng nhận ra một số vấn đề cần lưu ý như sau. Hồng Ưng chuyên về dùng súng và tấn công tầm xa, Hoàng Ưng nghiêng về cận chiến, anh ta là một chiến binh đầy tiềm năng nghe bảo anh ta trước đó là một võ sĩ quyền anh, Hắc Ưng là một chuyên gia về độc dược, Lam Ưng theo cô đoán là một hacker, anh ta giỏi về lĩnh vực thiết bị công nghệ cao, Bạch Ưng lâu rồi cô không thấy nhưng nghe thoáng qua thì anh ta là một "gian thương", "Địa Ưng bang" đang đầu tư vào thương trường dưới cương vị là một tập đoàn dầu khí, Bạch Ưng đang lo vụ này.
Di Thiên càng biết về bọn họ càng hoảng sợ, bọn họ có thế mạnh về tất cả các lĩnh vực của mafia cần có, hơn nữa bọn họ là buôn bán vũ khí, nắm trong tay kho vũ khí của đất nước mà còn có quan hệ với quân đội đặc chủng.
Con mẹ nó, Sở Ngạo, thật ra thì nhân vật chính của bộ tiểu thuyết này là anh đúng không? Tác giả viết nhầm tên đúng không?
Tất cả những gì Sở Ngạo có bây giờ 4 năm sau Chấn Phong mới đạt tới được và lúc đó hắn cũng đã xưng bá thiên hạ rồi...
-Quách Linh tiểu thư, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ!
Giọng nói của Hồng Ưng làm cô choàng tĩnh, lấy lại tinh thần đã thấy y đưa một cây súng cho cô, phía trước bia ngắm đã chuẩn bị sẵn. Di Thiên hít một hơi, giương súng lên, dù cho bọn Hồng Ưng đã biết tài nghệ của cô ít nhiều nhưng cô luôn che giấu một phần. Nhưng tất cả đều phải lộ ra hết, bởi vì yêu cầu của Sở Ngạo là 9.5/10.
Pằng! Pằng! Pằng! Di Thiên lần lượt đi qua từng cái bia ngắm, càng lúc khoảng cách càng xa. Đến cái cuối cùng cô hơi giật mình, cái này...
Hồng Ưng bên cạnh liền đưa cho Di Thiên một khẩu súng ngắm hướng cô gật đầu mỉm cười. Cô không nói gì chỉ lẳng lặng nhận lấy, đưa lên, ánh mắt nhìn thẳng xuyên qua lớp kính trong suốt đó.
Phải, đó là một cái bia ngắm nằm sau một lớp kính mỏng.
Di Thiên bóp cò hai cái liên tiếp, hai phát súng một trước một sau xé gió bắn ra, Hồng Ưng hai mắt sáng lên nhìn hồng tâm bị thủng một lỗ, lớp kính mỏng xuất hiện một lỗ làm những chỗ xung quanh nứt ra, y máu nóng hưng phấn lên, phải biết là để làm được như vậy phải bắn hai phát không chệch nhau dù một ly, phát trước mở đường phá hủy lớp kính, phát sau nhắm thẳng hồng tâm.
Quách Linh Di Thiên, cô gái này...
-Tiểu thư, cô có thể so tài với tôi chứ?
Di Thiên nhìn người đàn ông trước mặt, khác với vẻ cung kính trước mặt Sở Ngạo, khác với vẻ cợt nhã thường ngày, y đang hưng phấn, ánh mắt đó tựa như một con sói khát máu đang chờ đợi để tấn công con mồi của mình. Cô nở nụ cười, đáp trả ánh mắt mang theo nguy hiểm kia:
-Di Thiên, cô tránh ra đi, chuyện này để tôi.
Đột nhiên một giọng nói chen ngang hai người, Di Thiên kinh ngạc quay đầu lại, thấy Tử Duệ ngang nhiên đi đến, y gầy đi thấy rõ nhưng khí chất lại mạnh mẽ lên rất nhiều. nhất là đằng sau ánh mắt đó...
Xem ra huấn luyện không tệ nha~.
Tử Duệ hướng Di Thiên một cái gật đầu an tâm, cô cũng không ngại ngùng gì vỗ lên vai y, cười nói:
-Vậy nhờ anh rồi!
Di Thiên cùng Hoàng Ưng lui qua một bên, nghiêm túc xem hai "thanh niên thời nay"thi đấu quên mình. Hồng Ưng thấy người đã đổi thành Tử Duệ cũng không có ý kiến gì, mặt y không chút biểu tình nhưng trong lòng suy nghĩ gì thì ai mà đoán được. Hồng Ưng với Tử