Thanh âm tiếng bước chân chầm chậm vang bên tai Ngu Tinh Hà,nó càng lớn dần khuếch đại nỗi sợ của cậu.
"Bố! Không!Thứ đó đang đến đây!"-Ngu Tinh Hà phỏng đoán.
Còn người mẹ nằm trong tay của cậu đã ngất đi từ lúc nào,không có cách cầm máu,cũng không thể di chuyển mẹ cậu vì bà đang mang thai 6 tháng có thể nói là trọng lượng không vừa.
Chỉ với sức củ Ngu Tinh Hà thì không có khả năng đỡ Trần Bình dậy một mình.
Bàn tay của "thứ đó" chạm vào vách tường,dần để lộ ra khuôn mặt điên dại không còn thần trí của mình.
Miệng của Ngu Lâm rỉ máu,Ngu Tinh Hà gọi tên ông nhưng không có phản ứng ngược lại gương mặt Ngu Lâm mất kiểm soát.
Môi,mắt của ông sẽ giật lên mỗi lần nghe thấy có người gọi tên mình.
Thấy Ngu Tinh Hà và Trần Bình ở trong bếp,biểu cảm của Ngu Lâm thể hiện rõ phấn khích.
Trước khi Ngu Tinh Hà kịp phản ứng ông đã lao đến.
Ngu Tinh Hà chỉ còn cách buôn mẹ mình ra,hai tay dùng sức phản khán Ngu Lâm.
Ngu Lâm miệng hả to không ngừng "grừ! grà! " lao đến cắn Ngu Tinh Hà.
Hai ta cậu đan hình chữ X ngay cổ ông ta để chặn lại.
"Không thể tin được cậu ta bỏ mình lại một mình,còn chốt cửa nữa!"-Ngu Tinh Hà gằng giọng mang theo oán trách đối với Đỗ Minh Nhật đồng thời là bất đắc dĩ.
Hai bên giằng co hồi lầu,Ngu Tinh Hà cảm nhận rõ bản thân mình không thể chịu nỗi nữa,hai tay bất lực dầng buông lỏng.
Vào ngay thời khắc Ngu Tinh Hà sắp bị Ngu Lâm cắn một cây gậy gỗ bên trên có những cây đinh lổm chổm vung xuống đánh thẳng vào đầu Ngu Lâm.
Ông ta gục xuống để lộ hình bóng thiếu niên ở đằng sau.
Ngu Tinh Hà mở to hai mắt:"Minh Nhật!"
Đỗ Minh Nhật thở gấp:"Tôi! ha! ha! Mém tí nữa là đi đời nhà ma! "
Lời chưa nói hết Ngu Lâm đã bắt đầu động đậy,ông ta ngẩng mặt lên định tiếp tục tấn công Ngu Tinh Hà.
Đỗ Minh Nhật theo quán tính vung tay định đánh thêm cái nữa thì bị Ngu Tinh Hà quát:"Dừng tay!"
Ngu Tinh Hà gồng minh đẩy Ngu Lâm qua một bên,bò lại phía mẹ mình.
Đỗ Minh Nhật bối rối nhìn Ngu Lâm đang từ từ trở mình.
Đỗ Minh Nhật:"Nè,được chưa thế?Anh!Anh Hà!"
Ngu Tinh Hà một bên loạn trí vô thức đáp:"Gì nữa!?",một bên đỡ lấy mẹ mình muốn đưa bà ra khỏi đây.
Đỗ Minh Nhật:"Tôi đánh được chưa?"
Không biết có phải cố tình hay không khi Đỗ Minh Nhật chưa nói xong đã vung thêm một gậy nữa vào mặt Ngu Lâm.
Khi Ngu Tinh Hà quay đầu lại đã thấy cậy gậy nhờ những chiếc đinh mà thuận lợi găm vào đầu Ngu Lâm,ông gục xuống sàn.
Ngu Tinh Hà lẽ ra trong tình cảnh này phải kêu lên một tiếng bố nhưng giờ cậu không biết "thứ đó" có phải bố cậu không nữa.
Đỗ Minh Nhật vội vàng giúp Ngu Tinh Hà đỡ mẹ cậu dậy.
Ngu Tinh Hà liếc mắt nhìn Đỗ Minh Nhật ra vẻ nghi hoặc định hỏi:"Minh Nhật! cậu! "
Đỗ Minh Nhật biết Ngu Tinh Hà định hỏi gì liền lập tức thanh minh:"Mẹ anh! ra!.
đầu ngõ được rồi,nãy không phải tôi cố tình chốt cửa đâu.
Tôi sợ quá! liền chạy đi ,nghĩ quẩn một hồi cũng đã quay lại giúp anh còn gì.
Vả lại trong thời gian đó tôi còn quay lại con hẻm lấy điện thoại gọi xe cấp cứu nữa.
"
Ngu Tinh Hà nhất thời không biết phải nói gì.
Đỗ Minh Nhật lập tức bổ sung:"Thật ra xe cấp cứu vẫn chưa đủ,anh biết mà! "
Ngu Tinh Hà:"Sao nữa?"
Đỗ Minh Nhật:"Không ai tin hết,không một ai.
",cậu thở dài bảo tiếp:"Bên đầu dây cảnh sát bên kia bảo