Suốt đường đi,lòng Ngu Tinh Hà bất an thấy rõ.
Cậu nghĩ đến rất nhiều chuyện,từ mẹ cậu đến bố.
Ngu Tinh Hà dường như không muốn tin vào suy đoán của chính mình cũng như không thể không tin vào những gì cậu đã nhìn thấy.
Cậu đã cảm nhận bằng tất cả giác quan của mình,nó chân thật đến sởn gai óc.
Khi nhìn vào có thể thấy rõ ràng những gì xảy ra với Trần Bình chính là do Ngu Lâm,chồng bà,gây ra.
Thật lòng Ngu Tinh Hà chẳng thể hiểu nổi.
Không có lí do gì để Ngu Lâm xuống tay với vợ mình,hơn hết còn phải chú ý đến trạng thái và hành động của ông khi ấy.
Hoàn toàn là sát ý,dụ.c vọng cuồng dại săn thú trào dâng trong đáy mắt ông.
Vậy chắc chắn trước đó Ngu Lâm đã gặp vấn đề.
Phân tích tình huống một lát nhưng rốt cục kết luận cuối cùng lại đưa Ngu Tinh Hà vào ngõ cụt.
Chuyện vốn là hoang đường như trong mấy bộ truyện kinh dị giả tưởng ấy mà lại xảy đến với gia đình Ngu Tinh Hà.
Chịu thôi,không thể đến ngay cả chính mắt mình mà cũng không tin vào được.
Ngu Tinh Hà hỏi Đỗ Minh Nhật trên đường đi cậu ta cảm thấy thế nào về vụ án gia đình Ngu Tinh Hà.
Khác với Ngu Tinh Hà,Đỗ Minh Nhật rất nhanh chóng tiếp nhận những thông tin vô lý chỉ vừa xảy ra mới đây.
Cậu không gượng ép hay tỏ vẻ kinh hãi khi nhắc đến ngược lại Đỗ Minh Nhật lại bình tĩnh bất thường đưa ra những suy nghĩ,phán đoán của mình kèm theo thái độ thản nhiên.
Điều đó khiến Ngu Tinh Hà tự hỏi liệu từ trước đến nay Đỗ Minh Nhật vẫn luôn là đứa trẻ thông minh,lanh lợi dễ thích nghi đến vậy sao?
Đỗ Minh Nhật:"Đa số những trường hợp giết người không tự chủ như vậy nằm trong hai diện.
Một là có bệnh,hai là do hưng phấn và cả ảo giác khi sử dụng các chất kí.ch thích.
Giả dụ bố anh! "
Chưa nói hết câu Ngu Tinh Hà đã lập tức cắt lời:"Chắc chắn không!Cả hai đều không đúng.
Bố tôi không có vấn đề về thần kinh,hơn nữa cũng không dùng các chất kí.ch thích.
Ông rất tỉnh táo.
"
Đỗ Minh Nhật tiếp tục đưa ra câu hỏi:"Thế trước đó tình trạng bố anh như thế nào?Chủ ý là có biểu hiện gì kì lạ hay không?"
Ngu Tinh Hà đáp:"Không có,sau khi bị tai nạn nghề nghiệp ông chỉ tập trung ở nhà dưỡng thương.
Có mẹ tôi ở nhà nữa.
Trông ông rất khỏe thậm chí còn phấn khích bất thường.
"
Đỗ Minh Nhật nghiền ngẫm một lát rồi quay lại nhìn Ngu Tinh Hà với vẻ mặt ngạc nhiên,cậu hỏi:"Bố anh làm gì à mà bị thương thế?"
Ngu Tinh Hà:"Cậu biết vụ đắm tàu chở dầu do băng trôi ba tuần trước không?Bố tôi,Ngu Lâm,là nhân viên trên con tàu ấy.
"
Đỗ Minh Nhật mở to hai mắt cảm thán:"Sao lại trùng hợp thế được!Nè anh Hà,anh biết không bố tôi cũng là nạn nhân may mắn sống sót trên con tàu đó.
Bố tôi là thuyền trưởng cơ.
"
Nói đến đây Ngu Tinh Hà chỉ biết mắt chữ "O" mồm chữ "A",sao trên đời lại có chuyện trùng hợp thế được.
Ngu Tinh Hà không kìm được những ý nghĩ trong lòng mà bật ra thành tiếng:"Hóa ra bố cậu là tên thuyền trưởng chết dẫm ấy hở.
Oa,thảo nào trông cậu vừa phiền vừa đáng ghét như vậy!"
Đỗ Minh Nhật còn đang vui sướng,cảm thấy sao trái đất này tròn thế nghe đến đây cũng muốn nổi cáu.
Cậu chất vấn Ngu Tinh Hà:"Ý anh là sao cơ?Bố tôi làm gì cơ?"
Ngu Tinh Hà nhận ra mình đã thốt lên thành lời,vô ý bụm miệng hai mắt bộc lộ