Một tuần sau, một cơn chấn động nhẹ toát ra từ căn nhà của Lam Thần, lá đang rơi bỗng nhiên bị chém bởi luồng kiếm khí vô hình.
Bất chợt căn nhà nổ tung nóc, bay lên trên không, Lam Thần nhảy ra, quần áo rách rơi tả.
Lam Thần ngồi xuống, thở dài:
-Thục lão, vừa rồi khó quá ta đánh không nổi, suýt phá hủy ta duy nhất chốn nương thân.
Quá nguy hiểm, quá nguy hiểm.
Thục Phán nói:
-Chẳng phải ngươi nói càng khó càng tốt chứ sao, với lại, nằm gai nếm mật nhiều như vậy cũng tốt.
-Mà thật sự những người ta thấy đều trong kinh lịch của ngài sao sư phụ.
Bành Tam, Hoàng Tổ, Đình Hầu thực sự mạnh vậy sao?
-Tất nhiên, ta đã giảm đến mức vữa phải đấy, với lại dù là ảo cảnh cũng khó thôi diễn chính xác khả năng của họ.
Nên thực lực ảo cảnh chỉ đạt 1 phần 100 mà thôi.
Lam Thần nghe vậy miễn cưỡng gật đầu, bất chợt từ đằng xa, Lam Hoa hớt hải chạy tới, thấy Lam Thần thì lo lắng hỏi:
-Ngươi có sao không? Vừa nãy ta thấy một luồng cực mạnh kiếm ý chi lực tại đây.
Gia gia đã cảm nhận được luồng cực đại sát ý ở đây, lo lắng nên phái ta với Cao Biền đi kiểm tra, hiện tại Cao Biền đang tuần tra vòng ngoài.
Lam Thần nhíu mày nhớ lại liền nhớ ra Cao Biền, một thanh niên cao to, vẻ ngoài cục súc.
La một trong Bát Hộ Vệ của Lam gia, thực lực mạnh mẽ và chuyên dùng một cây gậy dài bịt sắt hai đầu có tên Thiết Giác Bổng.
Lam Hoa thấy hắn trầm tư như vậy liền hỏi:
-Thế nào có chuyện gì à?
-Không, ta chỉ tò mò cảnh giới của ngươi hiện tại thôi.
Lam Hoa bẽn lẽn cúi gằm nói:
-Ta...!ta trong lúc ngươi đi cũng đạt Kết Đan kỳ nhất trọng.
Mà ngươi hiện tại cảnh giới gì?
Lam Thần suy nghĩ chút rồi đáp:
-Ngươi đoán xem?
Lam Hoa thấy Lam Thần không có ý định nói, tức giận quay người rời đi, nói đế thêm:
-Tối nay nhịn ăn.
Lam Thần nghe vậy vội lao lên:
-Được, ta nói, ta nói.
Nhưng nhớ giữ bí mật.
Lam Hoa nghe vậy liền dừng bước.
Quay người lại, ghé sát tai lại nói thầm:
-Nói đi!
-Kết Đan kỳ Tam trọng.
-Thật?
-Cư nhiên là thật.
-Lam Thần đáp
==================================
-Tình hình thế nào? Cao Biền -Một lão già còng lưng đứng trong bóng đêm hỏi.
-Không có chuyện gì đâu lão già, có Bát Hộ ở đây việc gì lão phải lo, dù gì bọn ta cũng một tay cô nhi lão nhặt về nuôi mà.
Có chết ta cũng phải thủ hộ Lam gia chứ.
-Có ngươi thì ta yên tâm.
Ta chỉ lo duy mỗi Lam Hoa cùng Lam Thần đứa trẻ ấy, một ngày nào đó hắn cần biết tất cả.
Nhưng chỉ sợ, họa tại thân a!
-Đã biết.
Vừa rồi kiểm tra dường như chẳng có gì nên lão cũng không cần lo.
-Thật lại tốt.
-Lam Vô Địch thở dài rồi nói: -Việc chuẩn bị thế nào rồi?
-Mọi việc sẵn sàng, chỉ đợi các đệ tử đến đông đủ mà thôi.
-Được rồi, hắn trở về thì Ảnh cũng trở về rồi chứ, hắn lịch luyện thế nào?
-Để ta gọi hắn.
===================================
Quay trở lại với Lam Thần, lúc này đang bị Lam Hoa lôi đi, nói:
-Đi! Ra diễn võ tràng, ta muốn đấu với ngươi.
-Ta không muốn.
-Lam Thần nói
-Ngươi phải đi.
-Lam Hoa nói giọng chắc nịch
-Ta không đi.
-Lam Thần nhăn mày, nhưng vẫn bị Lam Hoa cầm kéo đi.
-Nếu không vẫn phải đến diễn võ tràng.
-Lam Hoa nói tiếp: -Lúc ấy kiểu gì ngươi cũng phải đánh.
-Thôi được rồi, đến diễn võ tràng để làm gì? Với lại nắm tay ta làm gì?
-Tuyển chọn người tham gia Tiềm Long Hội.
Không nắm tay để ngươi chạy mất à.
Lam Thần không biết nói gì, đành yên lặng.
Thục Phán nhân đà trêu:
-Ái chà! Đẹp đôi đấy.
-Im đi! Lão biết gì mà nói.
Nghe Lam Thần nói hỗn, Thục Phán không nói gì, chỉ mỉm cười.
Tới diễn võ tràng, hai người bước vào.
Vài tên đệ tử thấy vậy liền nói:
-Tưởng ai, hóa ra là Đại Thiên tài chúng ta à.
-Ta tưởng lần này ta xếp chót, cuối cùng cũng có kẻ thay ta xếp bét.
Ha ha ha
-Ta còn tưởng lần trước hắn bị Lam Hùng Đại thiếu đánh chết, ai ngờ còn sống.
-Đũa mốc đòi chấm mâm son, hắn không biết là Lam Hùng