“Thất thủ rồi, thế mà thất thủ rồi.
Mau mau điều thêm quân tới bảo vệ ta.”
Lý Gia Lâm hoảng sợ ra lệnh, lão chỉ là một hầu tước bình thường chưa bao giờ trải qua chiến tranh.
Giờ đây đã hơn bốn mươi tuổi lão lại càng sợ chết, lão đương nhiên sẽ làm mọi cách nảo vệ mình.
“Không thể đại nhân, tình hình lúc này rất loạn thần không có cách nào tập hợp lạ quân lính đang chiến đấu.
Hơn nữa vũ khí quân địch không thích hợp cho chiến đấu trong thành, thần đã để các binh lính còn lại phân tán trong thành chiến đấu với địch nhân, chúng ta có thể bào mòn chúng.”
Vị Nam tướng quân này biết về sức mạnh vũ khí của Long, hắn thấy dùng cách chiến đấu phân tán có thể khiến đối phương gặp khó khăn hơn là việc tập hợp lại một chỗ.
Hơn nữa tình hình hiện tại hắn đã không còn khả năng tập hợp quân đội nữa.
Cũng phải thôi một cuộc loạn chiến trong thành thị thì cho dù là quân đội hiện đại với các thiết bị thông tin tiên tiến cũng không thể hoàn toàn kiểm soát được binh lính tham gia chiến đấu nói gì tới một lực lượng trung cổ với hệ thống chỉ huy yếu kém đến đáng thương này.
“Khốn kiếp đây là lệnh, mệnh lệnh từ hầu tước.
Đúng rồi, rồng đâu, lũ hiệp sĩ rồng đâu gọi chúng tới.”
Lý Gia Lâm không quan tâm lời khuyên của Nam tướng quân, bây giờ thứ lão quan tâm là tính mạng của mình.
“Cả ba hiệp sĩ rồng đều đã bị điều đi cùng đại công tử.
Thần có thể để người hộ tống ngài rời đi đại nhân.”
“Đúng đúng rời khỏi thành, ta muốn tất cả binh lính trong thành hộ tống ta rời khỏi đây.
Mau, mau tập hợp binh lính lại.”
Lý Gia Lâm vẫn quyết tâm tập hợp binh lính trong thành bảo vệ mình, lão nghĩ chỉ cần rời khỏi đây hội quân với con trai cả đang ở Phương gia, sau đó liên kết cùng Phương gia đánh trở lại là được.
Nhưng Nam tướng quân lại không tán thành ý tưởng này, tập hợp lại không khác nào làm mồi cho vũ khí của quân địch, đặc biết là loại vũ khí như pháo ma pháp kia.
Hơn nữa có thể tập hợp được hay không mới là vấn đề.
“Phong Nam, ngươi bị cắt chức.
Người đâu, gọi phó tướng quân thủ thành tới đây.”
Lý Gia Lâm tức dận vì Nam tướng quân không nghe lệnh mình, lão không suy nghĩ trực tiếp cắt chức hắn.
Vị Nam tướng quân thấy hầu tước như vậy không biết nói gì hơn chỉ đành cay đắng lui ra rời khỏi phủ hầu tước.
Sau khi Nam tướng quân đi, Lý Gia Lâm nhìn ngoài cửa sổ hướng về con đường nối thẳng tới cổng bắc.
Nơi đó ánh sáng của ma pháp liên tục lóe lên, tiếng nổ, tiếng hò hét liên tục phát ra rời vào tai của lão, tuy tiếng này không lớn nhưng đã rơi vào tai lão cho thấy quân địch đã đến gần.
Toàn bộ phủ hầu tước đang dần bị bao vây.
— QUẢNG CÁO —
Nhận thấy phủ hầu tước sắp bị bao vây Lý Gia Lâm hoảng sợ ra lệnh nhanh chóng thu thập đồ đạc.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao lại phải bỏ chạy.”
Lúc Lý Gia Lâm đang thu dọn đồ đạc thì hầu tước phu nhân trên người khoác lên bộ quần áo lộng lẫy dẫn theo một cô gái tầm đôi mươi cũng ăn mặc không kém tiến vào.
Hiển nhiên hầu tước phu nhân cũng biết về cuộc tấn công nhưng bà vẫn rất bình tĩnh, bà ta nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc bạo loạn nhỏ quân lính có thể dễ dàng xử lý.
Nhưng không ngờ rằng chỉ một lúc sau người hầu chạy vào báo rằng bà cũng con gái phải chuẩn bị để rời khỏi đây.
Hầu tước phu nhân bất ngờ, làm sao mà chỉ mới đó thôi đã phải bỏ chạy rồi, không lẽ tình hình bết bát đến vậy.
“Không còn thời gian nữa, chúng ta sắp bị bao vậy.
Ta đã ra lệnh cho binh lính hộ tống chúng ta rời khỏi thành.”
Hầu tước phu nhân cũng hoảng loạn, cuộc chiến chỉ mới diễn ra được gần một giờ, tại sao phủ hầu tước lại bị bao vây rồi.
….
Hoàng Thông năm nay đã hai lăm tuổi, bề ngoài hắn không khác nào một người bình thường.
Hoàng Thông vừa sinh ra đã mang thân phận nô lệ, vì thế hắn chưa từng được hưởng sự tự do trong suốt cuộc đời hai lăm năm của mình.
Hoàng Thông cứ nghĩ rằng hắn sẽ sống với thân phận nô lệ này suốt đời, ngày làm việc hàng chục giờ ngoài trời, tối ngủ trong lán trại bẩn thỉu, bữa ăn với vài mẩu bánh mì và bát cháo loãng.
Cuộc đời nô lệ của Hoàng Thông cứ như vậy trôi qua, hắn thậm chí còn chưa từng rời khỏi nơi làm việc hay thay đổi bữa ăn của mình, ngược lại hắn còn phải rất cẩn thận khi làm việc.
Bởi vì nếu một nô lệ gặp tai nạn người đó chắc chắn chỉ có con đường chết, chủ nô sẽ không bỏ ra một đống tiền chỉ để chữa trị cho bọn họ mà không biết có họ có thể trở lại làm việc hay không.
Đối với các chủ nô, nô lệ bị tai nạn không khác nào vật hư hỏng, chúng sẽ vứt những người đó ra ngoài những cánh đồng để họ chờ chết ở đó.
Còn chúng chỉ cần tới chợ nô lệ và mua một tên về thay thế là được.
Từ khi Hoàng Thông bắt đầu làm việc lúc năm tuổi, hắn đã nhìn thấy rất nhiều nô lệ bị chủ nô vứt đi, người thì bị thương, người thì quá già để có thể làm việc.
Kết cục của họ hầu hết đều chỉ có một, là chết phơi thây ngoài nghĩa địa.
Hoàng Thông như chết lặng với những hình ảnh đó, hắn biết rằng đó chính là kết cục của mình, hắn dần trở thành một người vô hồn ngày ngày chỉ biết làm việc.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng cuộc sống của hắn đã thay đổi rất nhiều từ sáu tháng