Lý Duy Khánh đã không còn năng lực chống cự, giờ đây hắn đang đứng trơ trọi một mình chống thanh kiếm trên tay xuông đất cố gắng giữ cho cơ thể mình không ngã xuống.
Ma năng trong người gần như cạn kiệt, Lý Duy Khánh thậm chí không thể đứng vững nữa
Xác của các pháp sư cũng hiệp sĩ tập sự nằm rải rác xung quanh hắn, bọn họ trên người đều không thiếu những vết thương, máu chảy ra đã nhuộm đỏ cả khu vực.
“Đầu hàng đi, ta sẽ giữ mạng ngươi.”
Long tiến tới trước mặt hắn, lên tiếng chiêu hàng.
“Giữ mạng! Ha ha, giữ mạng rồi lại giống như cha ta, ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao!”
Lý Duy Khánh không phải là kẻ ngu, đương nhiên rồi.
Và hắn vẫn có đủ tỉnh táo để có thể bắt được điểm mấu chốt trong lời chiều hàng của Long.
Nhưng Long lại không tỏ ra xấu hổ khi bị người ta bắt được mánh khóe, hắn vẫn tiếp tục.
“Ta có thể thề sẽ không động đến một cọng lông của ngươi.
Hơn nữa cha ngươi vẫn chưa chết.”
Đúng vậy Lý Gia Lâm vẫn chưa chết, lão đang được một mục sư chữa trị, các vết thương đều đã lành lại, nhưng nhìn cơ thể tàn tạ của lão thì có lẽ chết mới là giải thoát tốt nhất.
Long không có ý định sử dụng Lý Duy Khánh như con tin, khác với Lý Gia Lâm nếu hắn dùng Lý Duy Khánh như cách tương tự sẽ chỉ khiến nhị hoàng tử càng tỉnh táo hớn, thậm chí hắn có thể còn hoan nghênh Long làm chuyện đó.
Hiện tại Long mới chỉ thấy được một cách sử dụng Lý Duy Khánh, nhưng với một giá trị đó thôi cũng đã đủ để giữ lại mạng của hắn.
“Tin ngươi! Chỉ có người chết mới tin ngươi.”
Lý Duy Khánh cười lớn, nụ cười của hắn mang đầy cảm giác thê lương, hắn nhấc thanh kiếm kề lên cổ mình.
“Nếu ngươi chết rồi thì mẹ và em gái ngươi phải làm sao, và còn cả người cha đã tàn tật của ngươi nữa.
Bọn họ vẫn còn rất nhiều tác dụng.”
Thấy Lý Duy Khánh quyết tuyệt như vậy Long chỉ có thể đe dọa, theo những gì hắn biết về Lý Duy Khánh tên này là người rất hiếu thảo, sử dụng gia đình đe dọa hắn là một lựa chọn hợp lý.
“Nguơiiii…!”
Lý Duy Khánh nghiến răng ken két, hướng ánh mắt căm thù của mình về phía Long, hắn ước gì có thể chém chết kẻ trước mặt ra thành trăm mảnh.
Nhưng Long lại không có vẻ gì là quan tâm đến ánh mắt của Lý Duy Khánh, hắn nở nụ cười ấm áp.
— QUẢNG CÁO —
“Được rồi! Không cần như vậy, ta đây cũng chưa giết cha ngươi!”
Câu nói của Long như đang chọc ngoáy Lý Duy Khánh, nhưng hắn ta lại không thể làm gì chỉ có thể hướng ánh mắt căm thù của mình về phía Long.
“Chỉ cần ngươi hứa không đụng đến người nhà ta, ta đây mặc ngươi xử trí.”
Lý Duy Khánh cố gắng đàm phán, mặc dù hắn không biết việc này có tác dụng hay không.
“Được! Ta thề sẽ không đụng tới một cọng lông của gia đinh ngươi.”
Long cũng không có ý định lợi dụng thừa nước đục thả câu, mà tên này còn chưa biết có cá mà câu không nữa.
Nhận được lời thề từ Long, Lý Duy Khánh cũng buông thanh kiếm của mình xuống, ngã ngồi trên mặt đất.
Hắn cũng không phải tin lời thề son sắc của Long mà hắn đã không thể không tin nữa rồi, thực sự nếu Long không thề hắn cũng không dám tự sát.
Không phải hắn sợ chết mà là câu nói của Long khiến hắn không dám chết, một kẻ có thể đích thân cắt từng khúc thịt người ra như lục hoàng tử thì không biết hắn ta có thể làm ra việc gì với mẹ và em gái hắn.
Lý Duy Khánh không muốn đánh cuộc điều đó, chỉ cần còn một chút hi vọng hắn cũng muốn ôm láy nó.
“Mang đi.”
Từ bên cạnh một hiệp sĩ tiến tới áp giải Lý Duy Khánh lên xe ngựa.
Hiển nhiên Long đang khai thác giá trị đầu tiên của tên này.
Hắn lên ngựa cùng với những hiệp sĩ của mình tiến về phía tây nơi hơn bảy nghìn quân đang đóng giữ.
Giá trị đầu tiên của Lý Duy Khánh chính là để thu phục bảy nghìn quân đang đóng giữ ở cách đó năm kilomet, đây là ưu tiên hàng đầu của Long.
Hắn phải làm mọi cách để đội quân này không thể tập hợp được với quân của nhị hoàng tử, nếu không hắn sẽ gặp rắc rối lớn.
…
Cách chiến trường năm kilomet về phía tây, đội quân hơn bảy nghìn người của Lý gia vẫn đang đóng quân ở đây, chờ đợi chủ tướng của họ quay về.
— QUẢNG CÁO —
“Tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra tại sao lại lâu như vậy?”
Một trong hai tướng quân được lưu lại sốt ruột quay sang hỏi Lý Hồng Ngọc.
Công tử của họ đã đi hơn hai giờ rồi nhưng lại không có bất kỳ tin tức gì.
Mấy chục phút trước bọn họ còn vui mừng khi thấy Lý Hồng Ngọc trở về, nhưng khi nghe Lý Hồng Ngọc kể những gì nhìn thấy thì nét mặt bọn họ đã không còn chút gì vui mừng nữa, mà ngược lại là lo lắng nhiều hơn.
Lý Hồng Ngọc không biết phải nói làm sao, lòng nàng cũng đang nóng như lửa đốt nhưng nàng cũng không thể làm gì.
Sau