Chỉ trong thời gian ngắn trấn Vọng Lăng đã đón chào hai đội quân.
Bốn ngày trước là quân của Lý gia, cò bây giờ là quân của Phương gia.
Vẫn là phủ trấn trưởng, vẫn là đại sảnh cũ nhưng bây giờ người ngồi ở chủ vị là nhị hoàng tử.
Nhưng nhị hoàng tử ngồi ở đây không phải để tổ chức cuộc họp nào cả, hắn chỉ đang thoải mái thư giãn trên vị trí của mình.
Nghỉ ngơi sau ba ngày hành quân vội vàng.
Đáng tiếc hắn vẫn chưa thư giãn được bao lâu thì một người lính hớt hải chảy vào.
Nhị hoàng tử nhíu mày mất hứng hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Bẩm điện hạ, tin từ thành Vĩnh Đông.
Quân…quân của Lý công tử thất trận rồi.”
Mắt nhị hoàng mở lớn, cả người hắn hướng về phía trước với ánh mắt đầy sát khí gằn giọng.
“Ngươi nói cái gì?”
Người lính sợ hãi khi thấy biểu hiện của chủ tướng, hắn cúi đầu thật sâu run rẩy trả lời.
“Là…là Lý…Lý công tử thất…thất trận thưa điện hạ.”
Cả đại sảnh trở nên yên lặng sau khi người lính báo cáo, nó yên lặng tới mức người lính có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của mình.
Sự im lặng khiến hắn sợ hãi, nhưng người lính không dám ngẩng đầu lên, hắn sợ mình sẽ không may chọc giận hoàng tử.
“Ha! Ha ha ha.”
Một tiếng cười lớn truyền vào tai người lính, là tiếng cười của nhị hoàng tử.
Cho dù đó có là tiếng cười đi chăng nữa người lính cũng không dám động đậy, bởi vì hắn biết đây không phải tiếng cười vui mừng mà càng giống phẫn nộ hơn.
“Điện hạ, điện hạ!”
Thời điểm người lính không biết phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh này, thì từ bên ngoài tiếng của tướng quân Phương Tùng vọng vào.
Ngay sau đó là những bước chân dồn dập đầy vội vàng vang lên.
“Điện hạ.”
Từ bên ngoài Phương Tùng vội vã tiến vào đại sảnh với nét mặt đầy hoảng hốt, xen lẫn trong đó hình như còn một chút sợ hãi.
Nhưng biểu hiện đó của hắn ngay lập tức bị nhị hoàng tử ngăn lại bởi một bàn tay giơ lên, ý nói từ từ.
Hắn chậm rãi ra lệnh cho người lính đang khổ sở quỳ ở đó.
“Ngươi ra ngoài đi.”
Nhận được mệnh lệnh người lính như được đại xá vội vàng thi lễ rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng người lính khuất dần sau cánh cửa Phương Tùng lúc này mới tìm một vị trí ngồi xuống nhìn về phía nhị hoàng tử định lên tiếng, nhưng khi miệng hắn vừa mở ra thì đã bị nhị hoàng tử ngăn lại.
“Không cần nói gì cả, ta đã biết.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Khốn khiếp lũ họ Lý đó thành sự không được, bại sự có thừa.”
— QUẢNG CÁO —
Phương Tùng không biết phải làm gì trong tình thế này, hắn chỉ có thể xả nổi dận của mình bằng những câu chửi bới lên người Lý gia.
Vốn dĩ bọn họ dự định hội quân với Lý Duy Khánh rồi cùng lúc tấn công lục hoàng tử, giờ thì hay rồi chỉ còn bọn họ đơn độc tác chiến, thậm chí Phương Tùng còn đang tính đến tình huống Lý gia quay sang giúp đỡ lục hoàng tử.
Lúc đó mới chính là thảm họa của bọn họ.
Nhị hoàng tử không trả lời câu hỏi của Phương Tùng, hắn chỉ ngồi đó lặng lẽ gõ từng ngón tay lên ghế chậm rãi suy nghĩ bước tiếp theo.
Không lâu sau đó các tướng lĩnh khác cũng xuất hiện trong đại sảnh, hiển nhiên tin tức Lý Duy Khánh thất trận đã truyền tới tai bọn họ.
Đại sảnh trong chốc lát đã chật kín người nhưng không ai phát ra bất cứ tiếng động nào, bọn họ đều kiên nhẫn chờ đợi chủ tướng lên tiếng.
Nhưng bọn họ đã chờ nửa ngày chủ tướng của bọn họ vẫn không nói lời nào, một tướng quân trong số đó không nhịn được hỏi.
“Điện hạ, chúng ta phải làm gì tiếp theo?”
Tiếng gõ dừng lại sau câu hỏi của tướng quân, không khí trong phòng ngưng trọng hẳn lên, tất cả mọi người chờ đợi một câu trả lời.
“Không làm gì cả, cứ theo kế hoạch tiếp tục hành quân.”
Xôn xao!
Hiển nhiên các tướng lĩnh đều bất ngờ với quyết định của nhị hoàng tử, bọn họ bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
“Điện hạ, không lẽ chúng ta không làm gì sao?”
Phương Tùng cũng không nhịn được đưa ra thắc mắc, theo lão thấy tình trạng hiện tại nếu không nhanh chóng làm ra phản ứng thì bọn họ sẽ vô cùng bị động.
“Chúng ta có thể làm gì? Điều thêm quân tới sao, hay ngươi muốn chiêu hàng tên kia?”
Nhị hoàng tử trào phúng trả lời, đã đến nước này hắn cũng không có cách chỉ có thể đi đến đâu tính đến đấy.
“Còn nữa, từ giờ đây là một cuộc xâm lược, chúng ta không còn là viện binh của Lý gia nữa mà là một đội quân xâm lược.”
Đương nhiên nhị hoàng tử vẫn phải làm ra một số thay đổi trong chiến lược, biến trận chiến này thành một cuộc xâm lược toàn diện.
“Ngươi hiểu một đội quân xâm lược thì cần làm những gì chứ?”
Nhị hoàng tử nhìn Phương Tùng đầy ẩn ý.
Là một tướng lĩnh Phương Tùng không mất bao nhiêu thời gian để hiểu ra câu nói của chủ tướng, hắn gật đầu rồi thi lễ rời đi.
Ngày hôm sau đội quân của nhị hoàng tử tiếp tục lên đường hướng về phía nội địa của lãnh địa Lý gia.
Để lại sau lưng những tiếng khóc oán trời, những xác chết nằm la liệt trên mặt đất và cả những đống lửa vẫn đang nghi ngút khói.
…
Lại một ngày nữa qua đi, nhị hoàng cưỡi trên chiến mã được hộ tống bởi các tướng lĩnh chậm rãi tiến tới cổng một ngôi làng nhỏ.
Trong ngôi làng bây giờ là một mảnh tan hoang với những tiếng la hét cầu xin, những ngọn lửa lớn bùng cháy những không có ai cố gắng cứu hỏa.
— QUẢNG CÁO —
“Cầu xin ngài, cầu xin ngài! Đây là lương thực dự trữ cho mùa đông, không có nó cả gia đình tiểu nhân sẽ chết đói mất.”
Xuất hiện trước mặt nhị hoàng tử là hình ảnh một binh lính của hắn với lưỡi kiếm dính máu đang vác theo một bao lương thực trên vai đi ra từ căn nhà gần đó.
Phía sau hắn, một người đàn ông trung niên ăn mặc rách nát đang dùng hai tay ôm lấy chận tên lính, mang một khuôn mặt đã ướt đẫm vì nước mắt đau khổ van xin.
Trong căn nhà phía sau ông ta là người vợ đang ôm hai đứa con nhỏ sợ hãi nhìn ra ngoài, trong ánh mắt của nàng còn mang theo một chút hy vọng nhìn tên lính.
Hai đứa bé trong lòng nàng thì vẫn còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì xảy ra, bọn chúng không hề khóc lóc mà chỉ mang theo ánh mắt sợ hãi nấp trong vòng tay người mẹ.
Tên lính nhìn người đàn ông cười lớn, hắn gác thanh kiếm của mình lên cằm của ông ta nở nụ cười với hàm răng ố vàng nói.
“Nếu vậy thì thành nô lệ đi, các