Chương 43: Cái giá của sự phản bội (1)
Mắt thấy Nguyệt Dạ được đưa ra cửa lớn Lạc gia, mục đích chuyến này của Lạc Vũ cuối cùng hoàn thành, chỉ có điều chờ nàng ở phía sau, là hậu quả càng nghiêm trọng hơn
"Người, ta thả đi rồi, ngươi, thì nên do ta xử trí rồi" Thanh âm của bình tĩnh nhạt nhẽo, cùng với một quyền lại là nặng nề. Lạc Vũ căn bản không có thấy rõ Lạc Hàn động thủ lúc nào, chỉ là cái bụng đột nhiên truyền đến đau đớn một trận, đau đớn khó nhịn. Lạc Vũ hai chân mềm nhũn, hai tay che cái bụng, khom người nằm trên đất
Lạc Hàn một cước đạp ở trên đầu của đối phương, áp chế lại Lạc Vũ, làm cho nàng không cách nào phản kháng, hai tay bắt đầu kéo xé y phục của Lạc Vũ, kiểm tra soát người. Trên người ngoại trừ một cái dao găm nho nhỏ, không còn bất kỳ vũ khí nào khác, ngược lại để Lạc Hàn có chút kinh ngạc
Một người một ngựa xông vào địch doanh, cư nhiên chỉ mang theo một cây dao nhỏ không dùng được, Lạc Hàn không biết nên tán thưởng đối phương dũng cảm, hay là cười nhạo đối phương tự đại buồn cười
Lạc Hàn rút ra cây dao găm kia, hướng trên mặt của đối phương mạnh mẽ đâm tới, ở giữa mi tâm, Lạc Vũ đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ đầu bị Lạc Hàn dùng sức đạp lên, bụng mới vừa chịu đòn nghiêm trọng, đau nhức khó nhịn, đối mặt một đao đột nhiên tới của Lạc Hàn, giãy dụa không được, phản kháng bất lực, không hề phòng bị, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn mũi đao sắc bén hướng mi tâm đâm vào
"Đừng mà..." Lạc Vũ một tiếng hét thảm, trong yết hầu như là bị lấp kín, ngoại trừ hai chữ này không nói ra được bất kỳ lời nào
Răng rắc một tiếng, mặt nạ sắt vỡ vụn ra, nát thành hai nửa. Khuôn mặt của Lạc Vũ cũng đồng thời lộ ra. Lần này, Lạc Vũ chưa kịp mang theo mặt nạ da người, nhưng mà mặt nạ da người tinh xảo đến đâu cũng không thể lừa gạt con mắt của Lạc Hàn, cho nên mang hay không đều là một chuyện, thân phận rốt cuộc vẫn còn bại lộ
Lạc Vũ rũ mắt, nhìn chằm chằm bùn trên đất, không dám ngẩng đầu nhìn con mắt của Lạc Hàn
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, có thể kêu là một mảng tĩnh mịch. Bên tai chỉ có tiếng gió nhè nhẹ, ngay cả một chút tiếng hít thở đều không nghe được
Không có âm thanh, yên tĩnh lạ kỳ, quá mức yên tĩnh không tiêng động để Lạc Vũ cảm thấy hoảng sợ, toàn thân lạnh lẽo, Lạc Vũ đột nhiên có loại, dự cảm ngày tận thế sắp phủ xuống
Chân đạp ở trên đầu buông ra, ngay sau đó lại là một trận quyền đấm cước đá không có chương pháp gì. Lạc Hàn vẫn không có lên tiếng, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, không có nổi giận như xưa, sắc mặt tái mét như xưa. Loại khác thường này để Lạc Vũ cảm thấy đáng sợ, nếu như Lạc Hàn thật sự giận dữ giống như ngày thường, sau đó đánh nàng một trận, ngược lại nàng sẽ an tâm rất nhiều
Nhưng mà bây giờ...
Lạc Vũ cuộn tròn thân thể, hai tay bảo vệ đầu, tiếp nhận một lần lại một lần quyền đấm cước đá như là bão táp, cắn chặt hai môi, không có kêu đau, lại không dám kêu đau
Nếu như như vậy có thể làm cho mẫu thân hả giận, vậy thì đá thêm mấy cái, đạp dữ chút thì được rồi
Đá mấy chục cái, Lạc Hàn cuối cùng dừng lại. Lạc Vũ há miệng, muốn mở miệng nói cái gì, lại phát hiện cổ họng không phát ra được một chút âm thanh. Có cái gì để giải thích? Mở miệng ngoại trừ xin tha còn có thể nói cái gì? Sự tình rõ rõ ràng ràng bày ở tại chỗ, bây giờ diễn biến thành tình trạng thế này, còn có cái gì bàn bạc?
Lạc Vũ toàn thân đau nhức, mỗi một cái xương đều đau đến liều mạng kêu gào, nhưng mà Lạc Vũ biết rõ, đây chẳng qua là mới bắt đầu
Lạc Hàn thô lỗ đem người từ trên mặt đất kéo lên, đá vụn của mặt đất ma sát cẳng chân, sinh lạnh đau nhói, Lạc Vũ cắn răng không lên tiếng, tùy ý Lạc Hàn kéo nàng đi
Lạc Hàn kéo Lạc Vũ đi đến mặt hồ, mắt thấy hồ nước càng ngày càng gần, Lạc Hàn kéo lấy tóc Lạc Vũ, Lạc Vũ bị đau hừ một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên đầu chìm vào trong nước. Hồ nước lạnh lẽo thấu xương, Lạc Vũ mở to hai mắt, bên trong rất sâu, rong thăm thẳm, thỉnh thoảng còn có mấy con cá nhỏ bơi qua
Một khoảng thời gian, cảm giác nghẹt thở phả vào mặt, không thể hô hấp, thống khổ, khó chịu, hoảng sợ. Lạc Vũ nhắm mắt lại, liều mạng giãy dụa, muốn ngẩng đầu lên, ai biết Lạc Hàn vừa dùng sức, hết sức chống lấy đầu của nàng, đem nàng đè đến càng sâu. Thân thủ của Lạc Vũ đâu có chống lại được Lạc Hàn, tự nhiên thoát khỏi không được áp chế của Lạc Hàn, không thể động đậy
Không thể thở nổi, không khí trong lồng ngực càng ngày càng ít, càng ngày càng mỏng manh, Lạc Vũ dần dần cảm nhận được mùi chết chóc. Trước mắt đã là một mảng tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng nghe không rõ, ngoại trừ thống khổ khó chịu, cũng không cảm giác được thứ khác nữa. Lạc Vũ cảm giác mình sắp chết rồi, ở trong sự sợ hãi hết sức thống khổ chết đi, nàng cảm giác mình khóc rồi, nhưng mà ở bên trong nước không cảm giác được nước mắt
Ngay ở thời điểm Lạc Vũ cảm giác mình sắp nghẹt thở mà chết, lực đạo trên tay của Lạc Hàn cuối cùng thả lỏng đi, Lạc Vũ theo bản năng ngẩng đầu lên, từng ngụm từng ngụm thở dốc, từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy không khí đến không dễ. Lạc Vũ chưa bao giờ giống như hiện tại, cảm thấy không khí là mới mẻ như vậy, tươi đẹp như vậy, mang theo từng chút hơi nước của bùn đất
Lạc Vũ vừa mới hô hấp mấy cái, trên mặt thì nặng nề đã trúng một cái bạt tai. Gò má như là bị gậy sắt đánh trúng, thân thể của Lạc Vũ bay ra ngoài hai mét, lại nặng nề ngã xuống đất. Máu tươi từ khóe miệng chảy ra, Lạc Vũ dùng mu bàn tay lau lau, máu tươi lần nữa từ trong miệng chảy ra. Trong đầu vang lên ong ong, đau nhức kích thích mỗi một cái thần kinh, Lạc Vũ chỉ cảm thấy nửa bên mặt của chính mình đều đau đến không phải của mình rồi
Tay của Lạc Hàn cũng đau dữ dội, có thể thấy được lực đạo vừa rồi to lớn, mãnh liệt dùng sức
Lạc Hàn từng bước một đến gần Lạc Vũ, mỗi một bước đi đều để Lạc Vũ toàn thân run lên. Lạc Vũ cúi đầu, nhìn chân của nữ vương, mắt thấy nữ vương từng bước một nhích lại gần mình, đầy mồ hôi lạnh, nhưng ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có
Tại sao không nói lời nào? Tại sao không giống thường ngày mắng chửi mình một trận như thế? Bình tĩnh như vậy để Lạc Vũ cảm giác khủng hoảng, tựa hồ có cái gì đó đã trở về không được rồi
Lạc Hàn lần nữa đưa tay ra, Lạc Vũ phản xạ có điều kiện lui về phía sau, lại chỉ là uổng công vô ích, tóc lần nữa bị Lạc Hàn mạnh mẽ kéo lại
Lạc Vũ linh cảm được Lạc Hàn muốn làm cái gì, thân thể theo bản năng liều mạng giằng co. Loại cảm giác nghẹt thở tử vong kia, nàng tuyệt không muốn trải nghiệm lần nữa!
Nhưng mà Lạc Vũ giãy