Chương 93: Khinh bạc
"Người khinh bạc con" Lạc Vũ mếu máo, làm tiểu tức phụ bị khinh bỉ, mắt to lại lóe sáng lóe sáng, mặc quân chủ hưởng dụng, làm sao khinh bạc đều được, meo~~
Nữ vương ngượng ngùng rụt tay về, biểu hiện có mấy phần lúng túng, bên môi còn lưu lại chất lỏng đỏ tươi trên đầu nhũ của Lạc Vũ, bông tuyết trên môi như ngọc sờ lên một tầng đỏ yêu diễm
Lạc Vũ si ngốc nhìn, dường như nhận được mê hoặc, nghênh đón lên trước, dùng môi nóng bỏng của chính mình nhẹ nhàng đụng vào môi mỏng lạnh lẽo vô sắc kia của nữ vương, lạnh như băng, mát mẻ thấu xương. Lạc Vũ đem chất lỏng màu đỏ tươi này mút vào, mùi máu tanh nhàn nhạt kia bao phủ ở trong hơi thở của hai người, chất lỏng màu đỏ ở bên trong nướt bọt của hai người trao đổi pha loãng
Lạc Hàn đẩy Lạc Vũ ra, biểu tình trên mặt có chút không tự nhiên, âm thanh cũng so với ngày thường càng trầm thấp khàn khàn, "Dùng tay nắm không ra, ta đi tìm cái kẹp"
Nữ vương nhanh chóng rời đi, nhưng mà Lạc Vũ hoài nghi, nữ vương là bởi vì quá mức thẹn thùng cho nên mới đào tẩu...
Nhưng mà, vừa rồi nữ vương nói cái gì, lấy cái kẹp, run run run, quá đặc biệt kinh khủng đi! Lạc Vũ vuốt ve trái tim nhỏ, may là nữ vương không phải nói trực tiếp dùng lưỡi dao cắt xuống, hoặc là nói lấy khoan điện gì. Lạc Tiểu Vũ, đừng tự mình dọa mình có được không! một mực đóng gói kỹ lưỡng mình, đưa đến trên giường nữ vương, mặc cho quân chủ xử trí là được rồi!
Nhưng mà nói đi nói lại, lục lạc nhỏ này làm sao khó lấy như vậy, sắp đau ngất xỉu rồi!
Lạc Vũ đấm đất kêu rên, Tịch Thất em gái ngươi, lão tử thật sự bị ngươi chỉnh thảm như vậy (Nam Kỳ vô tội trúng đạn)
Lạc Hàn tay cầm cái kẹp một mặt nghiêm túc trở về, như gặp đại địch, biểu hiện căng thẳng, trận địa sẵn sàng đón quân địch, hiển nhiên đối với chuyện trái cây nhỏ trước đó làm bị thương Lạc Vũ Tiểu thực sự có chút chột dạ áy náy
Lạc Vũ mở to một đôi mắt trắng đen rõ ràng, nước mắt long lanh, mang theo vài phần khiếp nhược liếc nhìn cái kẹp kim loại trong tay nữ vương mấy cái, lo sợ bất an le lưỡi một cái, thậm chí khi nữ vương đến gần, không tự chủ được hơi lùi về sau
"Đừng đụng con!" Con mắt to hơi nước trơn bóng toát ra sợ hãi và bất an
Nữ vương bất đắc dĩ, chỉ đành tự mình kiểm điểm, "Vừa rồi là ta xuống tay quá nặng rồi, lần này sẽ nhẹ chút, ngoan, qua đây" sắc dụ, Lạc Vũ nháy lông mi thon dài một chút, trên lông mi dính nước sương giống như nước mắt tràn đầy
Trạng thái điềm đạm đáng yêu tiếp tục sắc dụ nữ vương
Nữ vương đại nhân, nhanh lên một chút mẫu tính tràn lan đem tiểu manh sủng cưng chìu đè ở dưới thân!
Thấy được Lạc Vũ liên tiếp lui về phía sau muốn chạy trốn, Lạc Hàn nhanh chóng duỗi dài cánh tay nắm lấy đuôi nhỏ của Lạc Tiểu Vũ, ách không, là cổ chân nhỏ trắng mịn trơn bóng
Lạc Hàn dùng sức lôi kéo, thân thể nhỏ liền tuột xuống, chưa kịp đợi Lạc Vũ phản ứng lại, cánh tay rắn chắc liền vững vàng đem nàng cầm cố ở dưới thân. Cái kẹp phản xạ qua ánh sáng quá mức chói mắt, Lạc Vũ run run, sợ đến sắc mặt u ám, ô ô, nàng sai rồi, mau thả nàng ra, nàng không dám tiếp tục sắc dụ nữ vương!
"Không muốn! Mẹ, cầu xin người, đau đau quá, thả con có được hay không!" Lạc Vũ kêu thảm thiết xin tha, lại bị cánh tay như sắt thép của nữ vương sít sao đè lại, chỉ là phí công giãy dụa, chỉ có ở dưới thân của nữ vương uyển chuyển rên rỉ
"Ngươi thì chuẩn bị luôn treo hay sao?" Lạc Hàn hơi giận, lực đạo trên tay càng lúc càng lớn, Lạc Vũ ở dưới giống như chim nhỏ bay nhảy liên tục lăn qua lộn lại, động tác vốn là dịu dàng cũng càng ngày càng thô bạo lên, "Lỗ kia đều nhiễm trùng nung mủ rồi, không lấy xuống nữa, chỗ kia thế nào cũng thối rửa! Đau thì nhịn cho ta, nơi nào cứ như vậy yếu ớt! Muốn trách còn không phải trách bản thân ngươi tìm kiếm thứ đồ hư kích thích mới mẻ đeo như vậy!" trái cây nhỏ thối rữa đi không phải là đùa giỡn, nữ vương lòng như lửa đốt, Lạc Vũ vẫn không nghe lời như thế nhảy tưng nhảy loạn!
Kiên trì của nữ vương là có hạn, ở dưới tình huống Lạc Vũ dạy mãi không sửa, liều chết không theo, trực tiếp hai bạt tai vung qua, đánh cho Lạc Vũ đầu óc choáng váng, mắt bốc khói
- Nữ vương đại nhân, làm sao có thể bạo lực như thế đây, nữ nhi bảo bối nhà ngươi lần đầu tiên trãi qua chuyện như vậy, sợ đau là rất bình thường
Lạc Vũ thút tha thút thít bắt đầu rơi nước mắt, một nửa là bị nữ vương đánh, một nửa là cho cái kẹp sáng chói kia doạ cho khóc
Sau khi huấn luyện ma quỷ hơn nửa năm, sức lực cánh tay của Lạc Vũ tăng trưởng, tư thế eo thân cũng càng thêm mềm mại hơn, liều mạng giãy dụa phản kháng, Lạc Hàn lại trong khoảng thời gian ngắn giữ không được đứa nhỏ cuồng bạo dưới thân
Hai người một trên một dưới, kịch liệt đọ sức, Lạc Vũ vẫn trơn bóng tuột đến như bùn, hình ảnh này cảnh tượng này cực kỳ giống tranh cướp quyền chủ đạo khống chế ai trên ai dưới....
Cuối cùng, đương nhiên là Lạc Vũ lép vế, nữ vương đại nhân bị Lạc Vũ dằn vặt phiền rồi, trực tiếp kéo xuống thắt lưng trên eo mình, đem hai tay của Lạc Vũ trói lại, đánh cái gúc, sau đó trói chặt ở phía sau, lại buộc chặt ở trên đầu giường
- Nữ vương đại nhân, người đây là muốn làm gì? Nhìn thế nào làm sao giống như tiết mục cưỡng*...
Đợi sau khi đem Lạc Vũ bay nhảy chói trặt lại, không thể đánh lung tung, nhảy nhót tưng bừng, đông trốn tây nấp, Lạc Hàn mới buông ra bàn tay cầm chặt eo nhỏ của Lạc Vũ, thật dài thở ra một hơi, xoa xoa bên mặt đầy mồ hôi hột của chính mình
Đứa trẻ nhỏ này làm sao nghịch ngợm như vậy thích làm càn lăn qua lộn lại, khuyên can đủ đường không nghe, khăng khăng để chính mình dùng thủ đoạn bạo lực áp chế trấn áp
Mắt to xinh đẹp này, vụt sáng vụt sáng, như là vừa bị tình ái thanh tẩy qua, linh động uyển chuyển, như sương như khói. Giờ khắc này, trong cặp con ngươi kia kỳ ảo mê người, toát ra lo lắng nghĩ mà sợ, nhát gan hoảng sợ, hàm răng kia vô cùng đáng thương cắn chặt lấy môi dưới, môi trắng bệch vô sắc rung động nhè nhẹ run cầm cập
Lạc Vũ không hề vừa khóc vừa gào, nhảy nhót tưng bừng, chỉ là điềm đạm đáng yêu ngơ ngác nhìn nữ vương
Lạc Hàn không chống đỡ được, vội vàng nhấc tay đầu hàng "Ta bảo đảm, tuyệt đối sẽ không làm đau ngươi, tuyệt đối sẽ rất ôn nhu rất cẩn thận, mẹ có từng gạt con không?" Có ai biết, mỗi lần khi dùng roi đánh Lạc Vũ, khuôn mặt nhỏ tiều tụy buồn bã gào khóc kia, thương tâm gần chết, cũng đồng dạng để nữ vương đau lòng không chịu nổi, thậm chí ngực đau nhói
"Mẹ..." Lạc Vũ nhắm lại con mắt