Chương 94: Thiên vị
Lạc Hàn nhận được một cuộc điện thoại thì vội vàng ra cửa, cái đuôi nhỏ Lạc Vũ này cũng theo sát ở phía sau nữ vương
Vẫn duy trì bình tĩnh ở ngoài mặt cuối cùng phá vỡ rồi, tranh giành của người thừa kế cũng chính thức kéo ra màn che
Lạc Vũ theo nữ vương đi tới hiện trường tai nạn, bốn phía là dấu vết lửa lớn thiêu đốt, xe ô tô cháy đến chỉ còn dư lại một bộ khung trọc lốc, người ở bên trong bị kéo ra, thiêu đến hoàn toàn thay đổi, giống như than cốc đen sì sì, cực kỳ khủng bố
Trong không khí tràn ngập mùi hôi khét khó ngửi, mùi tanh thịt bị đốt cháy khét cay mũi, Lạc Vũ bóp mũi lại, khuôn mặt nhỏ xinh xắn vặn vẹo thành một đoàn, nhìn dáng dấp sắp không nhịn được nôn ra
Vừa nhìn thấy bộ dạng vô dụng của Lạc Vũ, nữ vương thì giận lên, cực kì vô dụng như thế, nhát như chuột, nuông chiều từ bé, chỉ sợ người chết thảm kế tiếp thì đến lượt ngươi rồi!
Nữ vương giơ tay lên cao, một cái vung tới, đánh ra bàn tay Lạc Vũ sít sao bóp lấy mũi
"Mùi vị thật là ghê tởm" Lông mày Lạc Vũ nhăn lại, nhỏ giọng ôm oán, tay trái xoa xoa lưng tay phải bị nữ vương đánh "Con không xong rồi, con tìm một chỗ nôn"
"Phế vật!" thấy bóng lưng của Lạc Vũ rời đi, Lạc Hàn có chút tức giận khiển trách một câu, nhưng mà Lạc Vũ chạy đến quá nhanh, chỉ sợ là không nghe thấy
Hiện trường có chút khốc liệt, lửa lớn đã tắt, xe cộ lật đen thùi hoàn toàn thành một đống sắt vụn. Vách núi cao cao cách nơi này không xa, chiếc xe thì từ bên vách núi rớt xuống
"Xảy ra chuyện gì?" Lạc Hàn kêu Lạc Nhất qua
"Thắng xe không ăn, từ trên vách núi rớt xuống, thùng xăng vỡ tan tự cháy" Lạc Nhất đơn giản rõ ràng nói tóm tắt nguyên nhân sự cố báo cáo cho chủ nhân
"Chỉ đơn giản như vậy?" Ánh mắt của nữ vương thâm trầm như mực, đen tối không rõ, lông mày nhẹ nhàng khiêu lên, khóe miệng ngậm lấy một vệt nụ cười lạnh như có như không, ý tứ không rõ
Nữ vương dùng là câu hỏi ngược lại, mà không phải câu nghi vấn. Trận tai nạn xe cộ này đương nhiên sẽ không đơn giản như thế. Bởi vì người chết là một trong người ứng tuyển thừa kế. Núp trong bóng tối, tùy thời mà động, người thừa kế tranh giành vốn là một trận thích chết chóc tàn khốc thậm chí trí mạng, đánh cược chính là làm gia chủ Lạc gia đời tiếp theo, mà thế cân bằng đặt cược chính là sinh mệnh
"Có manh mối gì hay không cái?" Lạc Hàn một bên dò hỏi một bên tiến lên kiểm tra, xác chết đã cháy khét đi, nhưng mà hình dáng mơ hồ phân rõ đến ra hình gương mặt, đúng là một trong những người ứng tuyển, đây có thể là cuộc bài trừ nổ chết
Lạc Vũ chạy đến nơi hẻo lánh nôn ra thoải mái chậm rãi vòng trở lại, vẫn cứ đóng vai cái đuôi nhỏ của nữ vương, hùng hục đi theo phía sau mông của nữ vương. Thấy được nữ vương đến gần xác chết kiểm tra, nàng tò mò thăm dò đầu, nhưng mà vừa nhìn thấy cảnh tượng thê thảm khủng bố của xác chết, liền lập tức sợ đến rụt cổ một cái, tóm chặt lấy ống tay áo của nữ vương, trốn ở phía sau của nữ vương đại nhân, không dám liếc mắt nhìn thêm một cái
Lạc Hàn quay đầu liền thấy được dáng dấp Lạc Vũ sợ đến run lẩy bẩy, chỉ tiếc mài sắt không nên kim đập đầu nàng một cái, trầm giọng quát, "Một kẻ đã chết thì đem lá gan ngươi doạ nát rồi!"
Lạc Vũ bẹt bẹt miệng, tựa hồ có hơi ủy khuất, nhưng mà lập tức lại tò mò nhìn phía Lạc Nhất, "Đây tột cùng là tai nạn hay là mưu sát?"
"Không có manh mối một chút nào, quả thực có thể nói là không một kẽ hở, đối phương mưu tính đến hoàn mỹ vô khuyết, tất nhiên là trù tính đã lâu, thực lực không thể khinh thường"
Đáy lòng Lạc Hàn chìm xuống, mơ hồ có loại dự cảm không ổn, dựa vào thực lực của Lạc gia lại một chút sơ hở của đối phương tìm không ra, tra không ra thân phận bối cảnh của đối phương, người giật dây mưu tính trận ám sát này đến tột cùng sẽ là nhân vật lợi hại vướng tay chân cỡ nào? Có thể ở dưới mắt của Lạc gia lặng yên không tiếng động giết người, còn khá phí tâm tư ngụy trang thành sự cố tai nạn xe?
Kẻ địch mạnh mẽ như vậy sẽ là ai? Lạc Lan, Thất Sát, hay là nói kẻ thù cũ có cừu oán với Lạc gia?
"Ngươi làm sao biết đây là một trận ám sát tỉ mỉ trù tính mà không phải tai nạn giao thông?" Lạc Vũ chuyển động con ngươi, rất ngu rất ngây thơ hỏi Lạc Nhất
"Lạc Vũ, ngươi biết sau này ngươi sẽ là chết như thế nào không?" Lạc Hàn tốn hơi thừa lời nhẫn nại, nhịn xuống kích động mài đao soàn soạt hướng đến đầu heo!
Lạc Vũ sợ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, dùng đầu ngón tay chỉ chỉ mũi của chính mình, "Con sao? bệnh chết, già chết, ách không, tính khí người nóng nảy như thế, con nhất định là bị người đánh chết!" Ôi~ ~ kết cục này quá thống khổ buồn chán rồi, quả thực là người nghe được rơi lệ, người nghe được thương tâm
"Ngươi sau này nhất định là ngốc chết!" Lạc Hàn tức giận đến đầu óc choáng váng, chuyện này quả thật là hoàng đế không vội thái giám gấp, đứa nhỏ ngốc ngớ ngẩn Lạc Vũ này, e sợ bị người khác hại chết cũng không biết xảy ra chuyện gì, thì giống như xác chết đốt cháy khét nằm dưới đất này, người này e sợ cả mặt của sát thủ giết chết hắn đều không có thấy rõ, sẽ không hiểu rõ mất đi mạng nhỏ
Lạc Hàn cũng lười đánh mắng nữa, vốn là ngốc đến lợi hại, đánh đầu thêm mấy cái, chẳng phải là càng ngốc
"Tiểu Vũ" Lạc Hàn thở dài, lời nói thấm thía, "Hôm nay nằm là người khác, ngày mai có lẽ chính là ngươi. Hôm nay ngươi cảm thấy xác chết người khác rất buồn nôn, có lẽ ngày mai người khác cũng sẽ cảm thấy thi thể của ngươi rất khủng bố buồn nôn. Đừng quên, ngươi cũng là một trong những người ứng cử thừa kế"
Người có thể ngồi trên gia chủ kế nhiệm của Lạc gia chỉ có một, nói cách khác, người cuối cùng có thể sống sót cũng chỉ có một
Vì sống sót, mỗi người đều sẽ không từ thủ đoạn nào. Cá lớn nuốt cá bé, cạnh tranh sinh tồn, đây chính là luật rừng trong tự nhiên, người thích hợp thì sinh tồn, không thích hợp thì đào thải, kết cục của đào thải chính là tử vong
Thấy được nữ vương khá là nghiêm túc trịnh trọng căn dặn mình, Lạc Vũ cũng thu liễm mấy phần, không hề cà lơ phất phơ như trước đó, ung dung tùy ý khôi hài trêu chọc. Nhưng mà, nàng cũng không lo lắng, cho dù trời sập xuống, không phải là có nữ vương chống sao? Mẹ vẫn luôn là thần hộ mạng của nàng
Cũng không lâu lắm, đám người Lạc Lan cũng nghe được tin tức chạy đến, Lạc Vũ lén lút đánh giá sắc mặt của Lạc Lan vài lần, phát hiện cô ta lạnh nhạt tự nhiên, không có nửa phần dáng vẻ kinh ngạc, tựa hồ đã dự liệu được
Lạc Vũ tới gần, kề gần bên tai của Lạc Lan nhẹ giọng nói, "Nếu như ta không đoán sai, cái này nhất định là kiệt tác của ngươi"
"Ngươi có chứng cứ?" Lạc Lan tiến lên đá đá xác chết, đi vòng một vòng cũng không phát hiện manh mối gì, chỉ là ánh mắt kia, động tác kia,